Tần lão hán vừa nổi cơn thịnh nộ, trong mắt chỉ thấy một mình Tần Ngũ Nha, lúc đó đang tức nổ phổi thì sao còn để tâm tới cái khác.
Lúc đó ông ta bèn quăng ra một cái tát, thế nhưng không ngờ trong sân nhà mình lại có nhiều người đến vậy, cả lý chính và vợ ông đều đến.
Lúc này ông ta bị nghẹn tới đỏ cả gương mặt già nua mà không biết nên nói gì.
“Ngũ Nha, Ngũ Nha nhà ta, đây...!đây là thế nào?” Lâm thị nghe động tĩnh cũng vội vàng chạy ra, chỉ thấy Tần Ngũ Nha đang nằm trong lòng vợ Thuyên Tử và vợ lý chính không hề cử động, trên mặt dính đầy bùn nhão, bên miệng còn có máu tươi đang chảy ra, Lâm thị nhất thời sợ tới mức không nói hết lời.
“Lâm tầu, không phải ta đang nói các ngươi đâu, nhưng các ngươi xem đi, các ngươi đã ép Ngũ Nha thành thế nào đây? Một nhà đầu tốt như vậy, thôn Lý Gia không tìm được cô nương nào tốt như ba cô nương Tần gia các người đầu.
Dù là việc nhà hay làm ruộng cũng đều dẫn đầu, lại còn hiếu thảo nữa, nhưng sao các ngươi chẳng biết tiếc phúc vậy? Chuyện của Tam Nha, Tứ Nha thì chúng ta không nói nữa, nhưng các người chỉ còn lại một Ngũ Nha mà sao vẫn muốn chà đạp nó cơ chứ?”
Người nói chuyện chính là quả phụ già Lý Phương thị của thôn, Phương quả phụ khi còn trẻ thì chồng chết, lại không có con cái gì nên vô cùng thân thiết với những đứa trẻ các nhà trong thôn.
Hơn nữa, ba chị em Tần gia lúc nhỏ cũng không ít lần ăn trái cây và quà bánh bên nhà Phương thị.
Đặc biệt là Tần Ngũ Nha, khi nàng còn nhỏ vô cùng được lòng Phương thị, mỗi lần gà mái nhà bà đẻ trứng đều lén để lại hai quả luộc lên cho Ngũ Nha ăn, tính ra Phương thì cũng có thể được coi là một nửa mẹ của Ngũ Nha.
Đương nhiên chuyện này thì Ngũ Nha hiện tại không biết, mà Phương thì lại thật sự đau lòng Tần Ngũ Nha nên khi lên tiếng cũng hơi nặng lời một chút.
“Phương thẩm, lời này của thẩm khó nghe quá đó, cái gì mà chúng ta ép Ngũ Nha, chúng ta đã làm cái gì đây? Ngũ nha đầu tự lười biếng, từ sáng đã chẳng biết đi lêu lổng ở đâu, bữa sáng không làm, bữa trưa không làm, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi thì nó mới về.
Nha đầu đã mười lăm tuổi mà chẳng biết quy củ gì, cả ngày không biết chạy đi đâu, cha có thể không sốt ruột sao? Cha dạy dỗ nó thì có gì sai ạ? Đó cũng chỉ là suy nghĩ cho thanh danh của nó thôi.”
Người nói chính là Vương thị, Vương thị luôn không ưa gì Phương thị, cảm thấy Phương thị là một quả phụ không con không cái xúi quẩy, lại thấy bà ngày nào có gì tốt cũng giấu cho Tần Ngũ Nha ăn, không thấy nàng mang về nhà đưa cho mình thì đương nhiên càng không ưa gì Phương quả phụ.
Vương thị, ngươi nói gì thế? Cái gì mà Ngũ Nha lười biếng? Cái gì mà Ngũ Nha lêu lổng? Thôn Lý Gia không có ai hiểu chuyện hơn khuê nữ Tần gia đầu, sao vào miệng người lại thành chẳng ra gì rồi.
Có ai làm đại tẩu vô duyên vô cớ bôi nhọ danh tiếng của tiểu cô tử như ngươi không?”
“Chẳng phải cả ngày Ngũ Nha phải làm cơm cho Vương Đại Hoa ngươi ăn hay sao? Ngươi làm con dâu nhà người ta, làm đại tẩu của người ta thì sao không làm những chuyện này nhiều hơn nhỉ? Ngươi thử đi hỏi trong thôn mà xem, có nhà ai mà chuyện nấu cơm, giặt giũ không phải do con dâu làm, sao tới nhà của người lại thay đổi cơ chứ? Còn cần tiểu cô tử tới hầu hạ ngươi nữa cơ à? Ta thấy các thôn xung quanh thị trấn Thanh Thủy mấy dặm cũng không có ai lười biếng hơn Vương Đại Hoa ngươi đâu!”
Phương thì cũng giận Vương thị đã gieo vạ cho Tần Tam Nha và Tần Tử Nha thành ra như vậy, bây giờ trong miệng lại đầy phân, làm hại Ngũ Nha thì chẳng thèm nể mặt nữa.
Nghe bà nói vậy, mấy người phụ nữ hóng chuyện cũng bắt đầu phụ họa, nói Vương Đại Hoa không tốt.
Vương Đại Hoa vốn đã ngứa mắt Phương quả phụ, nghe bà nói mình như thế thì nàng ta nhất thời nổi giận, hai tay chống nạnh, nhổ nước bọt một cái, khinh thường, nói: “Phi! Cái ngữ sao chổi nhà bà, chuyện nhà ta ai cần bà lo? Mới xuất giá đã khắc chết chồng mình, lại còn khắc chết cả cha mẹ chồng, tuyệt giống cả nhà, mình còn chẳng có con cái dưỡng lão thì còn quản chuyện nhà chúng ta làm gì, bà có tư cách à?”
“Ngươi...!ngươi...”
Phương quả phụ không ngờ Vương Đại Hoa lại nói những lời xúc phạm, gây tổn thương như vậy, bà tức tới mức suýt ngất, may có mấy người phụ nữ quen biết đứng gần cuống quýt đỡ lấy bà, giúp bà thuận khí.
Vợ Thuyên Tử và vợ lý chính tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể ôm Tần Ngũ Nha, nhất thời không còn tay chân giúp đỡ.