Tần Ngũ Nha vớt củ cải trong vài ra, cắt thành từng khúc, thái nhỏ hành lá và ớt rồi cho vào chảo, sau khi xào bằng dầu thì vớt ra, rắc một chút muối và dùng đũa trộn đều.
Mùi vị không ngon lắm, nhưng nhìn bề ngoài thì ổn.
Chỉ chớp mắt mà mình đã xuyên không đến nơi này được ba tháng, dù trước khi xuyên, cuộc sống của nàng truyền kỳ đến mức nào, bây giờ xui xẻo bao nhiêu thì Tần Ngũ cũng đã thành thói quen rồi.
Đặt món ăn lên bàn, Ngũ Nha lại cẩn thận đổ một ít dầu vào chảo, lấy hơn mười cái bánh bột ngô dán quanh chảo, một lát sau, một mặt của bánh đã được chiên chín vàng và giòn tan, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn mê người.
Nhưng Ngũ Nha bây giờ sẽ không bị cám dỗ bởi hương thơm này nữa, ba tháng liên tiếp ăn bánh bột ngô, Ngũ Nha cảm thấy mình sắp chết lặng rồi.
Nếu đổi lại kiếp trước, chỉ ăn mỗi một thứ như tổ yến hay vây cá mập cũng thấy ngấy rồi.
Huống chi bây giờ lại là lương thực thô ráp này, vì không được xay mịn nên hạt hơi thô, mấy ngày đầu vừa ăn, Tần Ngũ Nha gần như cảm thấy cổ họng mình đã bị mài đau nhức.
Nhưng bây giờ thì không có phản ứng gì lớn, so với đói bụng thì chỉ cần có thể ăn no là được, khó ăn thì đã sao?
Tần Ngũ Nha chết lặng lật mặt bánh bột ngô để rán tiếp, đợi mặt này cũng vàng ươm là lập tức dập củi rồi đậy vung lại.
Đậy một lúc là bánh sẽ hoàn toàn chin.
Hết cách rồi, mặc dù gia đình này có ba lao động, nhưng đáng tiếc phần lớn củi chặt được trên núi đều đem ra thị trấn bán để lấy tiền trợ cấp cho gia đình, còn nhà mình dùng thì tiết kiệm được cứ tiết kiệm.
Những chiếc bánh bột ngô mới được ủ xong vừa mềm mại lại không giòn quá mức, cũng coi như ăn ngon.
Sau khi rán bánh bột ngô xong, Tần Ngũ Nha lấy một cái rổ tre nhỏ rồi cho bánh vào.
Nàng lại tìm một cái bát sạch để đổ dầu trong chảo vào, thấy không còn dầu chảy ra nữa mới đi rửa sạch chảo.
Đừng trách Tần Ngũ Nha bủn xỉn, thật sự là vì gia đình này nghèo vô cùng, ngay cả nồi niêu xoong chảo để dùng hàng ngày cũng không thấy lành lặn, cả nhà bảy người mà chỉ có năm cái bát sứ, hai đĩa đựng thức ăn, trừ khi ăn cháo hay xào rau, thì mấy loại bánh bình thường chỉ có thể để vào rổ do mình tự đan thôi.
Riêng đũa thì lại được trang bị đầy đủ, mỗi người một đôi, nếu có khách thì còn có thể tìm ra mấy đôi nữa, đó là bởi vì những đôi đũa này do chính tay Tần lão hán chặt tre vót ra.
Món xào trong nhà này về cơ bản không cho dầu vào, cho dù dùng dầu cũng phải giống như Tần Ngũ Nha vừa rồi, trút cạn dầu ra khỏi chảo để tối tiếp tục rán bánh, không dám lãng phí một chút nào.
Còn bình dầu trên bếp đất đã thấy đáy kia thì không biết đã nấu từ năm nào, trắng bóng, đục ngầu, hoàn toàn không thể nhìn ra vẻ trong suốt của dầu ăn.
Dầu này vốn được đun từ mỡ lợn, hơn nữa để lâu ngày nên có mùi vừa tanh vừa thối, dù có cho mình dùng nhiều hơn một chút, Tần Ngũ Nha cũng chưa chắc đã vui vẻ.
Nhưng dầu vừa mới được ngâm qua củ cải một lần thì đã bớt mùi mốc, đến tối dùng có lẽ sẽ đỡ hơn lúc đầu một chút.
Tần Ngũ Nha vừa mới đặt bánh lên bàn, đang định mức cháo đậu đỏ hạt kê đã nấu trước đó trong nồi ra thì lập tức nhìn thấy đại tẩu Vương thị một tay đỡ eo, một tay vuốt cái bụng tròn trịa, uốn éo đon đả ra khỏi phòng tây, chạy về phía phòng bếp.
Bây giờ đã là tháng sáu, những cây ngô bao tử mà Tần gia trồng từ cuối tháng hai bây giờ đã có thể thu hoạch, ngoại trừ Tần Ngũ Nha phải ở nhà nấu cơm làm việc nhà và Vương thị đang mang thai ra, cả nhà đều bận rộn đi thu hoạch ngô.
Tần gia tổng cộng chỉ có sáu mẫu ruộng khô, hai mẫu ruộng nước, nhân khấu nhiều mà ít đất, nếu trồng lương thực dễ hỏng thì hoàn toàn không đủ ăn, chỉ có thể trồng lúa ở hai mẫu ruộng nước, sáu mẫu ruộng khô thì trồng ngô hết.
Lúa nước ở thời đại này không hề dễ trồng, chỉ có thể trồng trong một vụ, gieo hạt từ tháng ba, đến tháng bảy là thu hoạch, không có lúa sớm hay lúa muộn, năng suất cũng rất thấp.
Lúa của Tần gia không dùng để ăn mà ngoại trừ nộp thuế ra, chủ yếu đều đem đi bán.