Tần lão hán thấy chuyện đã tới nước này, tất cả đều là do đứa con gái út gây ra, đương nhiên giờ đang hận nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này nó còn nói những lời như thế trước mặt mọi người thì chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta, ông ta càng giận mà không có chỗ phát tiết.
Nhưng Tần lão hán nghĩ như vậy, người dân trong thôn lại không nghĩ như vậy, lý chính cũng không nghĩ như vậy.
Vương thị đanh đá, thất đức là chuyện mọi người đều thấy, ở ngay trước đám đông mà còn dám làm ra loại chuyện ngỗ nghịch này thì sau lưng mọi người chẳng biết sẽ giày vò Ngũ Nha và Lâm thị thế nào đây.
Tần Đại Tráng một lòng che chở cho vợ mình, mãi còn chẳng cho mẹ già của mình lấy một ánh mắt, chứng tỏ là cái thứ vô cùng bất hiếu.
Sinh ra một người con trai như vậy, người làm nương nhà ai cũng sẽ tức mà chết.
Tuy con trai và con dâu thứ hai không làm ra chuyện gì, nhưng vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, người khác là người ngoài cũng phải tới giúp một tay.
Hai vợ chồng nhà này thì đứng một bên, chẳng nói chẳng rằng cứ như đang xem trò vui, con trai con dâu như vậy có thể xem là hiếu thảo hay sao?
Ngũ Nha nói rất đúng, nếu thật sự làm theo ý Vương thị và Tần lão hán, gả Ngũ Nhà tới nhà Liễu Thanh Sơn, không chỉ Ngũ Nha sẽ bị ép tới chết, mà cuộc sống của Lâm thị cũng sẽ không dễ chịu.
“Tần lão đầu, không phải ta nói người mà hai đứa con trai của người đều là nuôi tốn công.
Ba khuê nữ đều là người tốt, nhưng người xem đi, kết cục của
mỗi người lại ra sao chứ.
Ngũ Nha là một đứa trẻ hiếu thảo, mọi người đều thấy rõ, bây giờ lại bị Vương thị ép uổng, làm đứa trẻ ngoan như vậy cũng bị phá tướng.”
Lý chính nhìn Tần lão hán, giọng điệu lúc nói chuyện không khỏi nặng nề một chút, lại nghĩ, Ngũ Nha rốt cuộc là con gái của Tần lão hán, sau này còn phải tìm đường sống trong nhà ông ta, như vậy không nể mặt e là không hay, ông bèn mềm giọng nói: “Tần lão đầu, nghe ta khuyên một lời đi, đối xử tới Ngũ nhà đầu cho tốt, ta thấy nha đầu này không giống những nhà đầu ở nông thôn bình thường, chỉ sợ sau này sẽ có tiền đồ rất lớn, đối xử tốt sẽ không sai.”
“Vâng vâng vâng! Lý chính nói đúng, ta đây cũng chỉ nghe qua lời con dâu cả mà chưa tìm hiểu rõ, bị mỡ heo che lấp tâm trí nên mới thật sự cho là Liễu gia kia là người tốt nên mới suy nghĩ.
Nếu biết từ sớm thì đương nhiên sẽ không đồng ý.
Tần lão đầu ta đây tuy không biết được mấy chữ to, nhưng cũng không thối nát tới mức muốn bán con bán cái.”
Tuy trong lòng Tần lão hán thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ đang ở trước mặt lý chính và nhiều bà con lối xóm như vậy nên ông ta cũng không nói gì được, đương nhiên phải cẩn thận biểu hiện.
Lý chính thấy Tần lão hán nói vậy bèn gật đầu, coi như yên tâm, nhưng dù lý chính yên tâm thì Tần Ngũ Nha cũng không yên tâm, nàng cảnh giác nhìn Tần lão hán, trong lòng lại nghĩ đối sách.
Nàng xuyên không tới nhà này chưa tới ba tháng, nhưng đã hiểu rõ tính cách của Tần lão hán.
Nàng nghĩ, ban đầu không biết thì còn cho là ông ta bị Vương thị xúi giục, nhưng bây giờ thì đã hiểu chân tơ kẽ tóc rồi.
Cái gì gọi là “sẽ không bán con bán cải”? Nếu không phải ông ta tham tiền tài thì tạm tỷ là sao? Tứ tỷ là sao?
Tuy nói Vương thị có ý định giấu giếm, nhưng Ngũ Nha không tin Tần lão hán không đoán ra.
Lại nói những chuyện này đều là bị lừa, vậy chuyện Lão Vụ Đầu thì sao? Sợ là Tần lão hán đều biết rõ hết, chẳng phải vẫn ép mình gả đi hay sao.
So với những người cha mẹ vì nhà nghèo đói, phải bán con cái đi làm nổ thì người như vậy càng khiến người ta ghê tởm hơn.
Mắt thấy Vương thị nấp sau lưng Tần Đại Tráng không nói lời nào, Tần lão hán cũng nhận sai trước mặt mọi người, mọi người trong thôn đều thấy chuyện này cũng đã trọn vẹn rồi.
Dù sao thời đại này trọng chữ hiếu, người làm cha mẹ dù có làm sai chuyện gì thì cũng là cha mẹ, làm con cái dù có chịu ấm ức thế nào thì cũng không thể đại nghịch bất đạo chỉ trích cha mẹ mình không tốt, như vậy là trái luân thường đạo lý.
Dù Tần lão hán có bản Tần Ngũ Nha thật thì Tần Ngũ Nha cũng chỉ có thể dập đầu bái tạ cha mẹ chứ không thể nói Tần lão hán sai lấy nửa câu.
Chính vì chuyện này mà Tần Ngũ Nha vừa giả ngu giả dại, ấm ức nói nhưng cũng chỉ có thể xin tha mà không thể nói Tần lão hán nửa cầu không phải.
Trước mặt người khác cũng chỉ có thể nói đại tẩu mình nhẫn tâm chứ không thể nói những lời như đầu óc cha mình bị lừa đá.