Tuyệt Sắc Giai Nhân Nhà Nông


Có vài người thẳng thắn lại nhìn Tần lão hán và Vương thị với sắc mặt không tốt.

Người trong thôn từ xưa tới nay vẫn rất chất phác, tuy nói bình thường trong thôn các nhà vẫn hay mâu thuẫn với nhau những chuyện vặt vãnh nhưng đều là người tốt, chưa một ai có tâm tư ác độc như Vương thị.

Bây giờ thấy Tần Ngũ Nha như vậy, người ta không khỏi thấy lạnh cả người, vô cùng đau xót trong lòng.
“Đứa bé ngoan, nếu cháu có ý gì thì cứ nói với thẩm thẩm của cháu xem.” Lý chính ngẫm nghĩ một lát rồi dịu giọng nói, hình như ông đã hạ quyết tâm, nói: “Nếu như...!Tần gia nhà cháu có lời gì thì Lý Thuận Toàn ta và thẩm thẩm của cháu dù có liều mạng, dù có khiến người ta nói ra nói vào thì chắc chắn cũng sẽ bảo vệ cháu chu toàn.”
Chờ mỗi câu này của ngài thôi đấy.


Trong lòng Ngũ Nha thấy thả lỏng, vở kịch lớn đã diễn tới nước này, hoàn toàn cách biệt rất lớn so với những gì mình đã tưởng tượng trước đó, nhất thời còn làm hỏng những lời giải thích mình đã xây dựng từ trước.

Nhưng cũng may một tay Vương Đại Hoa đã làm vở kịch này ầm ĩ tới mức càng lúc càng dọa sợ người khác, nó chỉ có thể làm mọi người càng thêm căm ghét sự độc ác của nàng ta mà đứng về phía mình, đây cũng coi như là cơ hội trời cho.
“Các vị bá bá, thẩm thẩm, Ngũ Nha tự biết mình nói những lời này ra là bất hiếu vô cùng, nhưng Ngũ Nha cũng hết cách rồi.

Ngũ Nha không mong được giàu sang phú quý nhưng cũng muốn được làm người trong sạch, được sống yên ổn.

Dù trên lưng gánh cái tội ngỗ nghịch với cha nương, bất kính với huynh tẩu, nhưng vì nương, vì chính Ngũ Nha, hôm nay cháu vẫn phải nói rõ lời này, cầu xin các vị bá bá, thẩm thầm làm chứng cho Ngũ Nha.”
Dứt lời, Ngũ Nha cũng không để ý tới phản ứng của mọi người mà tiếp tục dập đầu mấy cái rồi nói: “Ngày xưa cha và đại tẩu bán Tam tỷ và Tứ tỷ ra ngoài, bây giờ hết lần này tới lần khác muốn bán Ngũ Nha đi cũng chỉ vì đổi lấy tiền, để cuộc sống trong nhà tốt hơn một chút.”
“Dù thế nào thì Ngũ Nha cũng chỉ là hạng nữ lưu, không tài không đức, vốn không có bản lĩnh gì, nhưng Ngũ Nha vẫn cả gan nói một câu, nếu Ngũ Nha có thể kiếm được mười lượng bạc trợ cấp gia đình cho cha và đại tẩu, vậy thì việc hôn nhân sau này của Ngũ Nha có thể do chính mình làm chủ hay không.”
Dứt lời, Ngũ Nha dập đầu bịch bịch bịch ba cái.
Mọi người nhất thời ngây ra như phỗng, chẳng ai ngờ Tần Ngũ Nha lại nói ra những câu này.


Từ xưa tới nay, việc hôn sự của con gái đều là lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, nào có đạo lý tự mình làm chủ, chuyện này quá không hợp quy củ rồi.
Không nói tới việc bây giờ bị Ngũ Nha to gan nói ra, nếu là con gái nhà bình thường dù là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lúc này Tần lão hán lại không vừa ý, từ xưa tới nay ông ta là người coi trọng thể diện, thế nhưng hôm nay vừa bị người ta răn dạy làm mất mặt, giờ lại nghe Tần Ngũ Nha nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy thì nhất thời lửa giận bừng bừng, trách mắng.
“Nha đầu chết tiệt, con có biết con vừa nói cái gì không? Việc hôn nhân sau này do chính con làm chủ là sao hả? Cha con còn ở đây đấy! Nương của con, hai ca ca và hai tầu tử đều có con cái rồi, sao có thể để con tùy tiện nói ra những lời như vậy được.

Con đang nguyền rủa chúng ta ngày mai chết hết đúng
không?! Cái đồ bất hiếu không có tôn ti, không có giáo dưỡng này! Hôm nay ta có đánh chết con cũng không quá đáng!”
Nói xong, Tần lão hán định tiến lên đánh Tần Ngũ Nha nhưng lại bị lý chính ngăn cản.


Lý chính cũng khiếp sợ, trước đó ông còn tưởng Ngũ Nha chỉ muốn xin mọi người che chở cho nàng, đừng để Vương thị hãm hại, cùng lắm là nhờ mọi người răn dạy Vương thị, xả giận thay nàng.

Thế nhưng không ngờ Ngũ nha đầu ngày thường nhu nhược, dịu hiền, hôm nay lại có thể nói ra những lời gan góc như vậy, thật sự khiến ông giật nảy mình.
Tuy khiếp sợ nhưng ông cũng không ủng hộ lời Ngũ Nha nói, thế nhưng nếu trước đó đã đồng ý che chở cho nàng thì bây giờ cũng không thể chỉ thấy nàng nói một câu mà đế Tần lão đầu đánh nàng được.
Ngũ Nha thấy chuyện đã tới nước này, điều không nên nói cũng đã nói ra rồi, bát nước đã hắt đi cũng không hớt lại được, nàng bèn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hung hăng của Tần lão hán, trong mắt nàng lóe lên sự kiên định và lạnh lẽo, không hề kiêng dè Tần lão hán chút nào.
Lời đã nói ra khỏi miệng rồi, giả vờ làm dê nhỏ cũng không còn tác dụng nữa, sao ta phải sợ ông, cùng lắm bà đây một đao cắt đứt với ông, chạy vào núi làm người rừng, dù sao cũng chẳng kém hơn chuyện này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận