“Ngũ Nha, bá bá biết nỗi khổ trong lòng cháu, nhưng có vài lời không thể nói lung tung được.
Đâu có cô nương nào tự quyết định chuyện kết hôn của mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này cháu phải làm sao?”
Lý Thuận Toàn nói hơi trách cứ, đứa bé Ngũ Nha này trước giờ luôn hiểu chuyện, sao hôm nay lại nói ra những lời không hiểu chuyện như vậy.
Hôm nay có nhiều người, nếu có ai truyền nửa chữ ra ngoài thì chẳng phải sẽ chờ bị người ta gièm pha hay sao.
“Lý chính bá bá, bá bá cứ nghe Ngũ Nha nói hết đã, Ngũ Nha còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, thế nhưng cũng là người đã từng chết một lần, hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Lời hôm nay Ngũ Nha nói đã phải suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra, tuyệt đối không phải tùy ý làm bậy.
Dù lời hôm nay có bị truyền ra ngoài, phá hỏng danh tiếng, khiến cả đời Ngũ Nha không lấy được chồng thì cháu tuyệt đối không oán giận một câu.”
“Phi phi phi, Ngũ Nha, cháu nói gì vậy? Con gái sao có thể tự nguyền rủa mình như vậy cơ chứ, Ngũ Nha, nghe lời thẩm, sau này tuyệt đối không được nói như thế nữa.” Vợ lý chính sốt ruột khuyên nhủ, sao con gái có thể không lấy chồng cho được, nếu không ai thèm lấy thì cả đời phải làm sao đây.
“Lý chính bá bá, Trương thẩm à, không phải Ngũ Nha nguyện ý hạ thấp thanh danh của mình, nhưng nếu đúng như ý muốn của đại tẩu, cứ thế gả đi thì cháu có gì khác với tam tỷ và tứ tỷ cơ chứ? Sẽ ép mình phát điên, hay là phải bán mình đây?” Ngũ Nha cười khổ, khóc lóc nói.
Giọng nói không lớn nhưng những người xung quanh lại nghe rất rõ, nhất thời yên lặng không chút tiếng động.
Mọi người không còn gì để nói, dù trong lòng lý chính và vợ lý chính vẫn thấy lời này của Ngũ Nha không đúng, nhưng đúng là không tìm được lý do phản bác.
“Bây giờ Ngũ Nha đã thấy rõ rồi, so với việc sau này bị tùy tiện gả đi, sống những ngày tháng sống không bằng chết như vậy, thế thì chẳng thà cả đời không lấy chồng.”
Dứt lời, Ngũ Nha không hề kiêng dè nhìn chằm chằm vào Tần lão hán, trong câu chữ không hề mang theo bất cứ tình cảm nào: “Cha à, cha gả Ngũ Nha đi chẳng qua chỉ có thể đổi được mười lượng bạc, nhà chúng ta nghèo, cha nghĩ như vậy thì con gái không trách cha, nhưng cha có nghĩ không, sau này con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, trừ mười lượng tiền sính lễ thì cha cũng không chiếm được nửa phần tiền tài nào khác.
Sao cha không đồng ý với ý kiến của con, coi như Tần Ngũ Nha con tự gả cho mình đi.”
“Hồ đồ! Cái con nha đầu lừa đảo này, sao có thể có tiền chứ, đừng nói là mười lượng, một tháng kiếm được một lượng cũng không được! Lập tức cút vào nhà cho ta, đừng có ở đây khiến ta mất mặt, bằng không bây giờ ta có thể đánh chết cái thứ đại nghịch bất đạo này, tránh để con nói lung tung làm ta tức chết.”
“Ha.” Ngũ Nha cười lạnh: “Cha à, nếu cha đánh chết con thì tức là đã nuôi không mười lăm năm đấy, lại còn chẳng đổi được lấy một xu nào, chẳng phải lỗ vốn hay sao, sao không thử tin con một lần? Bây giờ con ở trước mặt người của cả thôn, trước mặt lý chính bá bá, ở đây xin thề, cũng mời các vị thẩm thẩm, bà bá làm chứng cho Ngũ Nha.”
“Kể từ hôm nay, trong vòng một tháng, nhất định Ngũ Nha ta sẽ kiếm được mười lượng bạc, giao cho cha và đại tẩu.
Nếu không thể thì cứ tùy ý để cha xử lý, dù có phải gả cho kẻ câm điếc, gả cho người tàn phế, kẻ điên, dù bán Ngũ Nha tới những nơi thấp hèn thì Ngũ Nha cũng sẽ không oán giận một câu.”
“Nhưng nếu như có thể, xin cha hãy đồng ý với Ngũ Nha, việc kết hôn của Ngũ Nha sau này sẽ do chính mình làm chủ.
Từ nay về sau cha và đại tẩu tuyệt đối không được can thiệp nửa phần.”
Tần lão hán nhìn đứa con gái nhỏ nhất của mình thế mà nhất thời không nói nên lời.
Ông ta chưa từng nghĩ đứa con nhu nhược, nhát gan, không có tiền đồ, gọi thì tới, đuổi thì đi, khúm núm không dám phản kháng của mình lại đột nhiên biến thành một cô nương có ánh mắt sắc bén và thái độ cứng rắn như
người trước mặt.