Trong Lãnh Lạc Uyển lúc này có một thân ảnh nhỏ bé đang đi đi lại lại trong phòng. Lúc thì ngồi lúc thì đứng. Gương mặt biến hóa nhanh chóng. Bây giờ đã là trưa rồi, nàng ở hiện đại thích nhất là buổi trưa lúc làm việc được ngủ trộm một chút ở trong văn phòng có điều hòa mát lạnh. Bây giờ không phải làm việc, lại không phải trốn tránh ai nhưng Lạc Uyển Nhi lại không thể chợp mặt. Vì nàng sợ một khi nhắm mắt lại sẽ bị quỷ sai kia đến bắt đi rồi tra tấn đến chết. Trong lòng sợ hãi lại thúc đẩy ý nghĩ trốn đi trong đầu càng mãnh liệt hơn.
Lạc Uyển Nhi nhìn qua căn phòng đơn sơ của mình, ngay cả đến một thứ đáng giá cũng không có. Nếu bây giờ bỏ trốn trên ngươi không có tiền, chỉ e không chết trong tay tên quỷ sai kia thì cũng chết đói ở trên đường. Nàng hiện tại không biết nên làm như thế nào. Đã suy nghĩ rất nhiều lần cuối cùng quyết định đến chỗ vương gia quái dị kia xin tiền. Lạc Uyển Nhi dù có sợ Đông Phương Cửu Phong đến đâu cũng phải đến, nếu không đến xin hắn tiền thì không thể rời đi, nếu như hắn không cho lập tức giết nàng ngay tại chỗ. Thì cũng là số phận chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi. Nếu như hắn đồng ý cho nàng thì tốt quá có thể chờ thời cơ để rời đi. Sau đó nàng sẽ ngao du giang hồ kiếm một soái ca về làm lão công. Tốt nhất là phải kiếm một nam nhân võ công đệ nhất thiên hạ, tiền bạc ngân lượng không thiếu. Nàng còn đang mông lung suy nghĩ lúc này đã bước đến thư phòng của Đông Phương Cửu Phong. Hai tay nắm thành quyền hùng hùng hổ hổ đẩy cửa bước vào:
“Đông Phương Cửu Phong…”. Lời còn chưa nói hết nàng phát hiện ra trong phòng không có một bóng người. Ý chí quyết tâm trong lòng đã giảm đi không kém. Đã lấy hết dũng khí để đối mặt bây giờ vào phòng lại không thấy hắn đâu. Có lẽ phải về chuẩn bị lại thêm ba ngày nữa mới có dũng khí trở lại đây. Đang định rời đi, trong đầu nàng lúc này lại lóe lên một tia sáng chi bằng lợi dụng lúc hắn không có ở đây lấy đi một ít đồ
Lạc Uyển Nhi là người theo chủ nghĩa suy nghĩ là hành động ngay. Nhìn qua một lượt thấy ở đây toàn là bình cổ, không có trang sức vàng bạc gì. Không thể lấy những vật to thế này rời đi được sẽ gây ra chú ý ọi người. Nhưng bây giờ đã đến rồi thì không thể về tay không. Nàng tiến đến bên cạnh bàn ôm một cái bình cổ nhỏ nhất ước chừng bằng cái cốc lớn. Rồi mau chóng đóng cửa rời đi. Nàng mỗi ngày sẽ đến, mỗi ngày lấy đi một vật trong phòng của hắn đảm bảo sẽ không bị phát hiện. Đợi đến khi hắn phát giác được thì nàng cũng đã cao chạy xa bay rồi hắc hắc. Lạc Uyển Nhi rất vui sướng trước kế hoạch của mình dấu bình cổ vào trong tay áo miệng cười như sắp rách ra, thẳng lưng ưỡn ngực tiến về Lãnh Lạc Uyển
Nhưng ông trời thật không biết chiều lòng người. Buổi tối hôm ấy Tiểu Hoa đến lau dọn thư phòng của Đông Phương Cửu Phong phát hiện bình cổ không cánh mà bay liền rất u buồn đến Lãnh Lạc Uyển nói với Lạc Uyển Nhi:
“Vương phi làm sao bây giờ, bình cổ trong thư phòng của vương gia bị người lấy mất”
Lạc Uyển Nhi đang uống trà suýt là sặc phun hết trà ra ngoài: “Tiểu Hoa ngươi có nhớ nhầm không, đồ trong vương phủ ai to gan dám lấy chứ”
“Vương phi à nô tỳ ở trong vương phủ này làm việc ngay từ nhỏ. Đồ vật trong vương phủ những thứ nào để ở đâu, số lượng bao nhiêu nô tỳ đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Không thể nào nhầm lẫn được”
Lạc Uyển Nhi giả bộ an ủi Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa à không sao đâu, vương gia chắc cũng không có phát giác ra là bị mất đồ. Ngươi cứ trở về nghỉ ngơi đi”
“Vương phi nô tỳ ngày mai sẽ đến nói với vương gia, tìm ra kẻ ăn trộm trong vương phủ”
Lạc Uyển Nhi nghe Tiểu Hoa nói vậy lại sợ hãi ấp úng nói: “A…Tiểu Hoa à ngươi bây giờ cứ về nghỉ ngơi trước, chuyện này ngày mai rồi nói cho vương gia biết sau cũng được”
Sau khi Tiểu Hoa trở về, Lạc Uyển Nhi lại không thôi khẩn trương, không xong rồi, không xong rồi, nếu ngày mai hắn sai người đi lục soát khắp nơi thì nàng phải tính làm sao. Lạc Uyển Nhi tính mang bình cổ đi trả lại chỗ cũ, nhưng lại không lỡ, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra một cách thuận cả đôi đường
Trong bóng tối thân ảnh nhỏ bé cầm theo một cái bình nhỏ lén lén đi đến đằng sau vương phủ. Lạc Uyển Nhi chửi thầm: “Chết tiệt, tường lại cao gấp đôi người mình như vậy, sao có thể trèo ra đây”. Nàng đi đi lại lại một hồi cuối cùng phát hiện ra một cái lỗ nhỏ nhỏ ở phía dưới bức tường, trên trán xuất hiện ba vạch đen. Không phải chứ nàng đường đường là một đại mỹ nhân lại phải chui lỗ chó để ra khỏi phủ sao. Sau một hồi suy nghĩ Lạc Uyển Nhi quyết tâm cầm theo bình cổ ngồi xuống chui qua lỗ nhỏ đó: “Vì sự sống còn của sinh mệnh, một chút ủy khuất này không đáng là gì”