Tuyệt Sắc Nô Bộc

Sáng sớm hôm nay ma vương ngồi ở trong phòng nghị sự,một tay cầm bút lông ngỗng, một tay ôm đầu,ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà,lại không biết tâm đang ở nơi nào, chỉ nhìn thấy khóe môi hắn cong lên lộ nụ cười nhạt. Tuấn Đạt tò mò liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của ma vương, trong lòng âm thầm sợ hãi than: mị lực của Paul Ruffram ghê gớm thật. Hay là bệ hạ thật sự động tâm? Nhưng mà Paul Ruffram có thân phận tội nhân,nếu bệ hạ quả thực muốn lấy hắn thì…… Tuấn Đạt nghiêng đầu cau mày,vô cớ buồn rầu.

Ma vương đi đến bên cửa sổ nhìn thân ảnh màu xanh của  Paul Ruffram trong hoa viên như con thoi vội đến vội đi, một loại cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng nổi lên. Tựa hồ rất ăn ý lúc  Paul Ruffram ngẩng đầu lau mồ hôi trên trán, cũng kìm lòng không đậu nhìn về phía cửa sổ ma vương. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau làm cho tiểu hài tử kia thẹn thùng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, chân tay luống cuống đụng bụi cỏ nhỏ dưới chân.

Ma vương nhịn không được lại đắc ý nở nụ cười nghĩ một tháng qua Paul Ruffram nghe lời thuận theo. Còn có mỗi đêm ôm hắn đi vào giấc ngủ,dáng vẻ ngượng ngùng động lòng người cho tới bây giờ cũng không có vì hàng đêm sủng ái mà thành thói quen. Thân thể nhỏ nhắn mẫn cảm bị hắn khiêu khích mà phát ra vụn nhỏ rên rỉ nỉ non thật sự là đáng yêu vạn phần. Thật hận không thể lập tức có thể nhảy đến đêm tối,đem tiểu tử kia ném lên trên giường,hảo hảo giày xéo một phen. A, mình tại sao như thế? Tự chủ tại sao kém như vậy chỉ là nghĩ thôi đã cảm thấy hạ thân nóng lên. Đều do tiểu yêu *** mê người kia,đêm nay phải trừng phạt hắn mới được. Ma vương vội vàng lắc đầu đi trở về bàn làm việc, cực lực làm cho tâm xao động tỉnh táo lại,khiến cho chính mình tập trung *** lực, trả lời công văn tấu chương.

Trong vườn Paul Ruffram lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía cửa sổ ma vương một cái,phát hiện ánh mắt cực nóng kia đã biến mất ở ánh mặt trời,tim đập mạnh mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.Mấy ngày nay tới giờ ma vương đều ôm hắn đến giường lớn phòng ngủ,tuy rằng mỗi lần đều làm hắn bật khóc nhưng không có tra tấn tàn bạo lên thân thể hắn như lúc trước. Phát hiện chính mình thì ra cũng không chán ghét bị đối đãi như vậy. Mỗi lần kịch liệt giao hoan xong ma vương đều kiên nhẫn tắm cho hắn, tuy rằng lúc bị ôm đến hồ nước hắn không tỉnh táo lắm, nhưng mỗi lần đều có thể cảm giác được hắn cẩn thận vài dịu dàng.

Trong lòng Paul Ruffram đều bị lắp bằng cảm giác vui sướng,rồi lại có chút bất an.Đây là yêu sao? Nếu là yêu, vậy người lạnh lùng như hắn sẽ yêu mình trong bao lâu? Nói không chừng hắn cho tới bây giờ chỉ xem mình là một món đồ chơi mà thôi.Nói không chừng hắn thấy mình thuận theo rất nhanh sẽ chán ghét. Nếu có một ngày  bị hắn vứt bỏ vậy hắn sẽ đi con đường nào? Đã sớm không có mặt mũi trở lại gia tộc của mình. Lại không có thân phận gì làm sao sống ở Huyết Mệnh Thành?

Paul Ruffram chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt. Hắn suy nghĩ không yên trở lại phòng ngủ của mình,trên hành lang thật dài không một người, loại  cảm giác rộng lớn này tịch mịch này làm cho tâm trạng của hắn càng tệ. Đột nhiên có một bóng người từ trong phòng ngủ ma vương đi ra.

” Là ai?!” Paul Ruffram lớn tiếng quát.

Bóng dáng kia do dự một chút,dừng lại bước chân. Paul Ruffram nhìn kỹ mới phát hiện là thị nữ  Y Trát Lạp bên người hắn.

” Y Trát Lạp,cô đến phòng ngủ ma vương làm cái gì?” Paul Ruffram nghi hoặc hỏi.

” Không, không làm cái gì. Tôi chỉ xem ngài có ở bên trong hay không thôi.” Y Trát Lạp cúi đầu hồi đáp.

” Vậy à……” Paul Ruffram nhìn vẻ mặt cô có chút bối rối, thị nữ này chăm sóc hắn 10 năm, tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ thật ra giống như tỷ đệ. Paul Ruffram há miệng thở dốc, muốn cẩn thận hỏi lại thấy Y Trát Lạp mất tự nhiên có vẻ sợ hãi, lại thủy chung không chịu nói ra.

” Ngài không có gì căn dặn tôi đi xuống trước.” Chỉ trong nháy mắt Y Trát Lạp đã khôi phục khuôn mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.

“Ừm. Ngươi đi đi……” Paul Ruffram phất tay, nhìn bóng dáng Y Trát Lạp ở đi xa trên hành lang dài, cảm thấy người này bạn với hắn nhiều năm như thế nhưng bây giờ lại có loại cảm giác xa lạ. Hắn làm sao vậy? Ở trong này quá lâu thì trở nên đa sầu đa cảm sao? Paul Ruffram tự giễu lắc lắc đầu,xoay người trở lại phòng mình.

“Hôm nay triệu tập mọi người lại đây là muốn tuyên bố một tin tức xấu.Công văn kết giao liên minh đặt trong phòng ta đột nhiên không thấy!”Trong phòng nghị trống trải,ma vương nhíu mày, ngón tay không kiên nhẫn gõ mặt bàn. Trước mắt chư vị thần rũ đầu xuống, thở cũng không dám thở mạnh ra.

” Tuấn Đạt! Đây là có chuyện gì?!” Ánh mắt sắc bén của ma vương nhìn chăm chú về hướng nội thị quan đáng thương. Chỉ thấy Tuấn Đạt khẩn trương nắm chặt nắm tay,rầm quỳ rạp xuống đất:” Hồi,hồi bẩm bệ hạ, có thể ra vào phỏng ngủ của bệ hạ,chỉ, chỉ có……”

Ma vương không kiên nhẫn quát:” Chỉ có ai?! Không cần ấp a ấp úng!”

” DẠ! Dạ! Chỉ có Paul Ruffram và thị nữ cận thân Y Trát Lạp……” Tuấn Đạt nhắm chặt hai mắt,hạ quyết định nói ra.

” Cái gì?” Ma vương mở to hai mắt nhìn,trong lòng bất an lập lại một tiếng,tựa hồ bị cái gì đả thương. Chẳng lẽ mấy ngày nay Paul Ruffram thuận theo hắn đều là ngụy trang? Chẳng lẽ hắn vì dã tâm của anh trai, hắn…… Ma vương suy nghĩ không yên nhắm hai mắt lại. Hơn nữa ngày mới mở hai mắt, lạnh lùng nói:” Đưa Paul Ruffram và thị nữ của hắn lại đây.”

Paul Ruffram một bước tiến vào phòng nghị, liền cảm giác được không khí không ổn. Tất cả quan thần đều dùng một loại ánh mắt chán ghét, cảnh giác, thậm chí là oán hận nhìn hắn. Chỉ có tầm mắt Tuấn Đạt mang theo câu hỏi,khó hiểu và lo lắng. Mà ma vương bệ hạ cao cao tại thượng kia, một tay ôm đầu,mặt không chút thay đổi nhìn hắn đi đến. Paul Ruffram bất an không yên quỳ gối trên đại điện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?

” Paul Ruffram, công văn liên minh với Tư Đan Quốc đặt ở trong phòng ta ngươi biết không?” Ma vương nói thẳng.

Paul Ruffram hơi hơi chấn động, có vẻ hơi giật mình nói:” Hạ thần không biết.”

” Thị nữ  Y Trát Lạp bên người hắn đâu?” Ma vương chuyển hướng sang Tuấn Đạt, hỏi.

Tuấn Đạt vội vàng trả lời:” Bệ hạ, quân coi giữ cửa thành_ Huyết Mệnh Thành buổi sáng nhìn thấy cô ấy vội vã cưỡi kỵ mã ra khỏi thành…….” Tuấn Đạt nói

Do dự nhìn Paul Ruffram một cái rồi nói tiếp,” Nói là được chủ nhân cho phép nghỉ ngơi hồi hương.”

Paul Ruffram giật mình nhìn Tuấn Đạt: Nếu hắn nói chính là thật sự.Như vậy chẳng lẽ là Y Trát Lạp trộm công văn quan trọng kia

Công văn? Tư Đan Quốc? Không phải các anh trai hắn vẫn cực lực muốn mượn sức biên cảnh tiểu quốc đó sao? Chẳng lẽ……

Không để cho Paul Ruffram nghĩ, ma vương gắt gao theo dõi hắn, lạnh lùng hỏi:” Paul Ruffram có cái gì giải thích không?”

Giải thích? Chẳng lẽ bệ hạ hoài nghi hắn sai Y Trát Lạp đi làm chuyện này sao? Paul Ruffram kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú không mang theo một tia biểu tình nào của ma vương.

” Bệ hạ, Paul Ruffram là con của tội thần, vốn là không nên thị tẩm ở trong phòng bệ hạ……” Bên cạnh một thần tử râu hoa râm xen vào nói.

” Câm miệng! Ngươi là đang dạy ta nên làm như thế nào sao?” Ma vương hung hăng trừng mắt nhìn người một cái.

Người nọ nuốt nuốt nước miếng,rầm quỳ trên mặt đất, run rẩy nói:” Mặc kệ như thế nào, Paul Ruffram có hiềm nghi lớn nhất,bệ hạ thật sự không nên đem người này giữ ở bên người!”

” Ngươi!” Cựu thần trong điện nói không phải là vô lý, ma vương nhất thời tìm không ra lời phản bác.Mặt khác chỉ thấy các thần tử nhất tề quỳ xuống:” Hy vọng bệ hạ tam tư.”

” Hừ.” Ma vương chán ghét nhìn đám người quỳ dưới đất kia, không hề để ý tới. Hắn chỉ nhìn chằm chằm Paul Ruffram lại hỏi:” Paul Ruffram, chẳng lẽ ngươi không có gì nói sao?”

Paul Ruffram nhớ tới cử chỉ khả nghi của Y Trát Lạp, cho dù không phải chính mình làm,đoán chừng…… Cũng là người trong gia tộc.Nhưng mà ma vương hắn chẳng lẽ hoài nghi mình sao?Cũng đúng! Hắn vốn chỉ là một nô lệ làm ấm giường,xảy ra những chuyện đó hắn hoài nghi mình cũng là bình thường.Mình không nên hy vọng xa vời hắn có thể tính nghiệm mình. Nói cái gì yêu thương mình,chẳng qua là muốn hắn nghe lời mà thôi.

Paul Ruffram đau thương nhìn ánh mắt ma vương, từng chút từng chút rũ mắt xuống, yên lặng lắc đầu.

Ma vương không nghĩ tới Paul Ruffram ngay cả biện bạch cũng không có. Hắn đây là có ý gì? Cam chịu sao? Trong khoảng thời gian này hắn phối hợp, hắn nói yêu đều đang diễn trò sao? Tim Ma vương tựa như bị dao nhỏ hung hăng cắt: Buồn cười ta  thật tình yêu hắn, kết quả người bị đùa bỡn tra tấn không phải hắn, mà là ta!

Ngón tay ma vương hung hăng nắm lại, cố gắng không cho đau khổ biểu lộ ở trên mặt, hắn không cam lòng truy vấn nói:” Ta hỏi ngươi một lần nửa. Có phải ngươi làm hay không?”

Paul Ruffram ngẩng đầu lên,quật cường nhìn ma vương:” Bệ hạ nếu tin tưởng ta thì không cần hỏi ta. Bệ hạ nếu không tin ta cho dù có hỏi cũng như không.”

Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói!” Ma vương cơ hồ không khống chế được tình cảm của mình,quát to.Nhưng Paul Ruffram vẫn trầm mặc: Bảo ta nói như thế nào? Nói không phải sao?Nói là Y Trát Lạp…… Là người của hắn làm sao. Cô ấy trộm không phải cũng giống như hắn trộm sao?

” Bệ hạ, hắn đã chấp nhận, cần gì phải tốn lời với hắn?” Quần thần bắt đầu chịu đựng không được.

” Tất cả câm miệng! Muốn định tội các ngươi hãy tìm chứng cớ đến cho ta!” Ma vương thống khổ ôm đầu, bảo bối của ta,ngươi thật sự chưa từng yêu ta sao? Nhìn thấy dáng vẻ quần thần xúc động phẫn nộ, nghĩ đến bản thân phải nhanh đến Tư Đan Quốc xử lý công sự,ma vương liền có chủ ý: Bình tỉnh một chút! Mặc kệ như thế nào đều phải xử lý xong công sự,sau mới chỉnh lại cảm tình cá nhân.

Ma vương chậm rãi mở miệng:” Người đâu,đưa Paul Ruffram đến thiên lao, chờ xử lý.”

Rốt cuộc, ngươi vẫn là không tin của ta. Rốt cuộc ta chỉ là một món đồ chơi đáng thương. Paul Ruffram thống khổ nhắm lại hai mắt,cố gắng khống chế nước mắt sắp mãnh liệt tràn ra. Chỉ thấy hắn bỏ cánh tay thị vệ ra, thong thả đứng lên,hai mắt đẫm lệ nhìn ma vương:” Sớm biết rằng như vậy, ta sẽ không giao trái tim cho ngươi ……” Nói xong câu này,hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái ra ngoài điện.

Ma vương nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Paul Ruffram, cơ hồ nhịn không được muốn ôm hắn vào trong ngực, không bao giờ … buông ra nữa,là ta hiểu lầm ngươi sao? Quên đi,chờ ta trở lại sẽ dùng ma lực tìm kiếm chân tướng. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là Tư Đan Quốc!Dù sao ta là vua của quốc gia này. Ngươi chỉ cần ở thiên lao nghỉ ngơi vài ngày,tất cả trắng đen chờ ta trở lại rồi nói sau. Nếu là ta hiểu lầm ta sẽ bồi tội với ngươi. Nếu thật là ngươi làm,ta đây, ta nên làm cái gì bây giờ……

Nghĩ đến đây ma vương liền cảm thấy đau đầu. Hắn cố gắng trấn tĩnh lạnh lùng nói:”Chuẩn bị một chút,hôm nay chúng ta xuất phát đi trước Tư Đan Quốc. Paul Ruffram là người đáng nghi nhất nhưng chứng cứ phạm tội không đủ, tạm thời giam giữ ở thiên lao. Định tội hay không, chờ ta trở lại nói sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui