"Ngươi sao lại thế này, lão nhân? Không phải đã cho ngươi rượu sao? Sao ngươi lại đổ hết đi?"
Chủ quán trừng hai mắt, ngay cả giọng nói đều rất thẳng thắn, trời mới biết lão nhân này không biết từ đâu toát ra, đột nhiên ngồi xuống trước cửa tiệm rượu của hắn, nếu không cho rượu sẽ không đi, cho rượu lại đổ ra hết, thật là tức chết người.
Phượng lão gia tử bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ai bảo ngươi không cho lão phu rượu ngon? Những rượu đó nhạt như nước, ngươi có thể uống xuống, nhưng lão phu uống không trôi!"
Chủ quán tức giận chỉ vào lão và lớn tiếng ồn ào: "Ngươi, lão nhân ngươi! Rốt cuộc ngươi đến từ nhà nào? Vì sao không nói lí như vậy? Ngươi không trả tiền còn muốn uống rượu ngon? Ngươi nên trộm cười vì ta đã cho ngươi những thứ rượu đó, còn không biết đủ! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không đi, có thể ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Phượng lão gia tử vung hồ lô rượu trong tay, gõ về phía trên đầu chủ quán một chút, nói với giọng giáo huấn: "Không biết tôn trọng các bậc trưởng lão! Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không giáo dưỡng ngươi rằng không thể chỉ ngón tay vào trưởng bối hay sao? Thật sự là làm càn, quá làm càn."
Các bá tánh xung quanh xem náo nhiệt nghe thấy lời này, không khỏi bật cười thành tiếng.
Sắc mặt chủ quán đỏ lên, trong lòng đều muốn khóc: "Lão gia tử, ta cầu xin ngài được chứ? Xin ngài thương xót, đi nhanh đi! Nhanh về nhà đi, đừng cản trở buôn bán của ta, ta đây chỉ là buôn bán nhỏ, lão ngài ngồi nơi cổng lớn nhà ta, ta đây còn làm ăn buôn bán như thế nào được?"
"Về nhà?" Lão nhân ôm hồ lô rượu nghiêng đầu, cau mày nghĩ nghĩ, nói: "Lão phu đến từ nhà nào? Hình như lại quên mất."
Khi nghe thấy lời này, chủ quán trực tiếp quỳ xuống.
Hắn nhào lên đi ôm đùi Phượng lão gia khóc cầu: "Lão gia, ta cầu ngài, lão ngài ngàn vạn đừng dây dưa ở chỗ này, ta bồi tội với ngài, ta không nên hét lớn với ngài, không nên bất kính với ngài, ngài là đại nhân không cần chấp với tiểu nhân, nhanh về nhà đi thôi!"
Phượng lão gia tử sa sầm nét mặt, ghét bỏ nói: "Đúng là không có tiền đồ! Chút này lớn bao nhiêu mà phải quỳ? Còn khóc? Ngươi không biết nam nhi đổ máu không đổ lệ hay sao? Nhìn ngươi bây giờ giống dạng gì? Thật quá khó coi, lão phu cũng thấy xấu hổ khi nhìn mặt ngươi."
Trong khi nói, thật sự không mở mắt ra, không thèm nhìn hắn, chỉ đem hồ lô rượu đẩy vào trong lòng ngực chủ quán: "Đi, lấy nửa bồ rượu ngon cho lão, muốn rượu ngon, loại kém lão phu không uống."
Bá tánh xung quanh đều có chút đồng tình nhìn chủ quán, có người còn kêu lên: "Ta nói này, ngươi hãy cho lão gia nhân gia một chút rượu ngon! Nhìn cách ăn mặc trên người lão gia tử, khẳng định không phải là trưởng bối nhà bình thường, còn sợ không đủ chút tiền rượu của ngươi, đúng không?."
"Đúng vậy đúng vậy, sẽ không nợ tiền rượu của ngươi." Phượng lão gia tử gật đầu cười híp mắt và thúc giục: "Nhanh lên, chứng nghiện rượu của lão phu lại tái phát."
Chủ quán còn do dự một lúc, lúc này mới cầm lấy hồ lô rượu đi vào bên trong để lấy rượu. Vì sợ lão lại đổ đi một lần nữa, cho nên lúc này thật sự đúng là rượu ngon thượng đẳng, trái tim đau nhói khi đổ đầy bầu, nghĩ lão gia tử rốt cuộc có thể lấy tiền ra trả hay không? Và lão rốt cuộc là đến từ nhà nào?
Cho rượu ngon vào xong, chủ quán do dự đưa hồ lô rượu cho lão và hỏi: "Lão gia tử, ngài rốt cuộc là đến từ nhà nào?"
Phượng lão gia tử đoạt lấy hồ lô rượu, còn không quên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Vừa rồi lão phu không phải đã nói rồi sao? Lão phu đã quên mất là đến từ nhà nào, bất quá ngươi yên tâm, lão phu sẽ không nợ tiền rượu của ngươi."
Trong khi nói liền đứng lên, vừa cởi bỏ quần áo vừa nói: "Quần áo của lão phu đây rất đáng giá, hãy xem như là tiền rượu của ngươi."
Chủ quán mang vẻ mặt đưa đám: "Ta không có lợi gì khi mang quần áo của ngài a!"
"Ta sẽ trả tiền rượu của lão."