"Giảm bớt thương tổn đối với nàng? Ngươi có biết rằng, ngươi đưa ra lời từ hôn cũng đã khiến nàng thương tổn rồi hay không?"
Phượng Tiêu căm tức nhìn hắn, đứng lên chỉ trích: "Hai người các ngươi lớn lên như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lưỡng tình tương duyệt. Ta vốn cho rằng năm nay các ngươi sẽ thành thân, nhưng hiện tại ngươi cư nhiên nói muốn từ hôn, ngươi nói, ngươi không làm Thanh Ca thất vọng sao?"
Trên nóc nhà, Phượng Cửu nhìn về phía Phượng Tiêu đang tức giận, đây là phụ thân nàng, một phụ thân yêu thương nữ nhi như mạng. Nhưng, cũng vì cưng chiều quá độ, hắn mới không hề hoài nghi nữ nhi mình có biến hoá gì. Theo hắn, bất luận nữ nhi như thế nào, làm cái gì, đều là tốt nhất.
Đối với hắn, nàng thật sự không biết có cảm giác gì. Thất vọng sao? Cũng không phải. Rốt cuộc, hắn cũng không biết nàng đã bị người đánh tráo, không phải sao? Bất luận là nhìn từ phương diện nào, hắn đều là một phụ thân tốt, một phụ thân yêu thương nữ nhi của mình.
Nhìn hắn thật sâu một lát, nàng dời tầm mắt, đem ánh mắt dừng ở trên người Mộ Dung Dật Hiên. Nàng không hề nghĩ tới hắn ta cư nhiên sẽ đến từ hôn, bất quá, những gì trước mắt cũng không có quan hệ với nàng, nàng trước hết cần phải tìm xem gia gia nàng đang bị nhốt tại nơi nào.
Cẩn thận đặt lại mái ngói về chỗ cũ, nàng đề khí nhảy lên, yên lặng rời đi, hướng về phía hậu viện......
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Dựa vào ký ức trong đầu, nàng có cảm giác Phượng phủ rất quen thuộc như lúc ban đầu, nhẹ nhàng dễ dàng đi vào sân gia gia nàng. Theo nàng, ngay cả khi Phượng lão gia tử bị chứng điên cuồng và đã bị nhốt lại, cũng chỉ có thể nhốt tại trong sân của lão. Rốt cuộc, với lão cha hiếu thuận đối với gia gia nàng, sẽ không có khả năng khắt khe với lão.
"Thả ta ra! Thả ta ra! Lão phu muốn giết ngươi! Ngươi là nữ nhân ác độc! Nữ nhân ác độc!"
Còn chưa tới gần, đã nghe tiếng rống của lão gia tử truyền đến từ trong phòng. Không lâu sau đó, Tô Nhược Vân một thân váy áo màu xanh nhạt bước ra khỏi phòng, đồng thời khi đóng cửa phòng lại, còn giả mù sa mưa nói với hai gã Phượng Vệ đang thủ vệ: "Thân thể gia gia không tốt, các ngươi nhất định phải chăm sóc cẩn thận."
"Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ chăm sóc tốt cho lão thái gia." Hai gã Phượng Vệ nói giọng vững vàng.
"Ân, ngày mai ta lại qua đây." Nàng ta gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nện bước rời đi.
Nhìn thấy nàng ta rời đi, hai gã Phượng Vệ nhìn thấy xung quanh không còn ai nữa, lúc này mới nói: "Ngươi nói vì sao lão thái gia lại mắng tiểu thư? Còn nói nàng ta là kẻ giả mạo?"
"Không phải là đã thỉnh không ít danh y, kết quả chuẩn bệnh cuối cùng đều giống nhau sao? Tất cả đều nói lão thái gia bị chứng điên cuồng, ngươi nói xem, nếu không phải như vậy, vì sao đang êm đẹp lại đi lấy kiếm muốn giết tiểu thư?"
Tên Phượng Vệ kia gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Nhưng thật sự là rất kỳ quái! Lão thái gia rõ ràng trước đó vẫn rất tốt, vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy? Ta luôn cảm giác có chút kỳ quái, chỉ là không thể nói được kỳ quái nơi nào."
"Vậy đừng lo nhiều như vậy, bảo vệ tốt lão thái gia và đừng để xảy ra chuyện là được!"
Giọng nói của Phượng Vệ vừa mới rơi xuống, hai người kêu lên một tiếng, thân thể đã ngã xuống mặt đất ngất đi.
Phượng Cửu một thân hắc y nhảy vào trong viện, sau khi nhìn thoáng qua xung quanh, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Tuy nhiên, khi nàng nhìn đến lão thái gia bên trong, hốc mắt không tránh khỏi ửng đỏ, bước nhanh chạy qua, nghẹn ngào gọi: "Gia gia!"
Lão thái gia đúng là bị nhốt ở trong phòng, nhưng, khiến nàng không nghĩ tới chính là, ông đã bị khoá ở trên giường, tóc tai hỗn loạn. Tay chân đều bị Huyền Thiết Liên (玄铁链: xích sắt màu đen) khoá lại. Đôi mắt đỏ ngầu không bình thường, dưới mí mắt có những vệt thâm tím. Chỉ qua mấy ngày không gặp, cả người đã gầy yếu rất nhiều.