"Tiểu Cửu, độc môn là hang ổ của nữ nhân kia?"
Quan Tập Lẫm đè thấp giọng hỏi, có chút không thể tin nổi. Phải biết rằng độc môn ở Vân Nguyệt thành chính là tương đương với một gia tộc có thế lực trung đẳng. Không ai biết chủ tử phía sau màn là ai, nhưng không nghĩ, lại là Tô Nhược Vân đã đoạt đi thân phận Tiểu Cửu.
"Không tồi." Nàng lên tiếng, lấy ra một cái chai và đổ ra hai viên thuốc: "Ăn, đây là giải độc hoàn."
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm cầm lấy một viên ăn vào, có chút lo lắng hỏi: "Chúng ta làm thế nào để diệt độc môn? Ta nghe nói người độc môn cũng không ít, hơn nữa bọn họ rất am hiểu dùng độc, mà chúng ta chỉ có hai người cũng làm được sao?"
Phượng Cửu cũng nuốt xuống dược hoàn, sau đó nói: "Không cần trực tiếp động thủ, chúng ta sẽ lấy độc trị độc đối với bọn họ, đi."
Một đêm này, chú định là một đêm không ngủ......
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Ở trong Phượng phủ, cõi lòng Tô Nhược Vân còn đang tràn đầy vui sướng, chờ sau bình minh ngày mai sẽ có tin tức tốt truyền đến. Tuy nhiên, đợi đến khi bình minh vẫn không thấy có người tiến đến bẩm báo, phảng phất như đá chìm đáy biển, một chút động tĩnh của cơn gió nhỏ cũng không có.
Chờ từ sáng sớm cho đến giữa trưa cũng không có tin tức, rốt cuộc không thể chờ nổi nữa nên nàng lấy cớ ra khỏi cửa, hướng về chỗ một toà nhà ở thành nam mà đi.
"Cốc cốc."
Hai tiếng đập cửa vang lên, nàng đứng ở bên ngoài nhìn trái nhìn phải, đợi một hồi cũng không ai tới mở cửa, dự cảm không tốt trong lòng càng thêm mãnh liệt, nàng lập tức trực tiếp trèo tường vào.
Không tiến vào còn tốt, vừa tiến vào, khi nhìn đến một màn trong lồng sắt nơi hậu viện, nàng nhịn không được thở ra một hơi khí lạnh.
"Tê!"
Hình ảnh khó coi khiến sắc mặt nàng trở nên cực kỳ khó coi. Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy nam tử trung niên cũng ở trong lồng sắt, càng khiến nàng kêu lên kinh hãi.
Thực lực của hắn tương đương với một gia chủ gia tộc trung đẳng, vẫn luôn đi theo bên người để nàng dễ dàng điều động, thực lực võ sư đỉnh, cũng không phải là ai đều có thể tùy tiện giết chết. Thế nhưng trước mắt lại bị làm nhục và chết đi như vậy, thật sự khiến nàng vừa kinh vừa giận!
"Chẳng lẽ là huynh muội Quan Tập Lẫm? Nhưng theo điều tra, quan Quan Tập Lẫm kia ngay cả võ sư đều không phải, sao có thể đưa được võ sư đỉnh và các hộ vệ tiến vào lồng sắt?"
Nàng lẩm bẩm tự nói, chỉ cảm thấy trong lòng đang nhìn xem đến một màn này thì không cách nào bình tĩnh. Sau đó quyết định liên hệ với người độc môn để hỏi tình huống một chút.
Vì thế, lúc xoay người rời đi, nàng châm một mồi lửa đốt căn nhà này.
Ra tới bên ngoài, đi ở trên đường cái, nghĩ đến một màn khó coi vừa rồi vẫn có chút ghê tởm. Giết người bất quá là làm cho đầu rơi xuống đất, thậm chí ngay cả nàng p, cũng không tài nào nghĩ ra được sự trừng phạt tàn nhẫn khiến người sởn tóc gáy như vậy.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
"Các ngươi có nghe nói sao? Đêm qua độc môn đã bị người diệt, nghe nói lửa đã thiêu đốt toàn bộ đỉnh núi, đến sáng nay lửa mới tắt, nhiều người đã đến đó xem, nói là hoàn toàn bị đốt thành tro."
"Ồ! Không phải chứ? Là người nào làm? Thế lực độc môn chính là tương đương với một gia tộc trung đẳng, hơn nữa đã có danh tiếng trong nhiều năm qua, sao có thể đột nhiên trong một đêm đã bị người diệt?"
Nghe được những lời thầm thì truyền đến bên tai, trong lòng Tô Nhược Vân trầm xuống, nàng quay đầu lại nhìn mấy người trong quán trà ven đường, bước lên tiến đến, nắm bả vai của một người trong đó, giọng nói lạnh lùng mang theo sát thét lên.
"Các ngươi vừa rồi đã nói gì? Lặp lại lần nữa!"
"Tê! Bả vai ta......" Tên hán tử trung niên bị năm ngón tay nàng nắm đến nỗi đau nhức khiến cho sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hai người bên cạnh thấy thế vội vàng nói: "Cô nương, ngươi mau buông tay, chúng ta nói cho ngươi biết là được, đó là độc môn đã bị người diệt, lửa đốt đỉnh núi không một người sống sót. Việc này đã được lan truyền trong thành, ngươi tùy tiện tìm một người nào đó hỏi, bọn họ đều biết."