Hai ngày sau.
Phượng Cửu vừa đỡ lão gia tử đi lại trong viện, vừa hỏi: "Gia gia, ngài cảm giác thân thể thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?"
"Ha ha, khá hơn nhiều, nếu có thể để gia gia uống mấy ngụm rượu, phỏng chừng không cần ngươi đỡ, gia gia cũng có thể bước đi như bay." Lão gia tử cười híp mắt, sức mạnh tổng thể và tinh thần cả người sau khi điều dưỡng hai ngày cuối cùng cũng đã trở lại.
Chỉ là, mấy ngày không uống rượu, thân thể sau khi khôi phục, thật sự là có chút thèm.
"Hiện tại không được, chờ thêm mấy ngày nữa ngài muốn uống bao nhiêu thì uống." Nàng đỡ lão đi đến bên cạnh bàn đá trong viện ngồi xuống, rót chén nước cho lão.
"Phượng nha đầu, khi nào chúng ta về nhà? Ở bên ngoài thế này cũng không phải là biện pháp, hơn nữa trong nhà còn chưa giải quyết Tô Nhược Vân kia, lão cha hồ đồ của ngươi đã bị dắt mũi mà cũng không biết điều gì đang xảy ra!"
Lão lắc lắc đầu nói, lại than một tiếng, nói tiếp: "Hơn nữa, cha ngươi cũng thật là đáng thương, không biết gì cả."
Mấy ngày nay, nàng đã nói tất cả sự tình nàng đã trải qua cho lão, lão cảm thấy may mắn là nàng còn sống, cũng may mắn mình có thể gặp lại nàng ở trên đường cái, nhận ra nàng. Chỉ là, không thể nào nghĩ tới, nữ nhân độc ác trong phủ kia lại chính là Tô Nhược Vân vẫn luôn dịu ngoan đi theo bên người Phượng nha đầu giống như thân tỷ muội.
Bụng người cách một lớp da, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*!
*Tri nhân tri diện bất tri tâm (知人知面不知心): quen biết một người trong một thời gian dài mà không hiểu bản chất của người đó (one may know a person for a long time without understanding his true nature (idiom)) {Dịch: Emily Ton}
"Khi thân thể gia gia tốt hơn, chúng ta có thể trở về bất cứ lúc nào." Nàng cười khẽ, cũng cảm thấy đã đến thời điểm quay về Phượng gia.
Lão gia tử nghe xong thì rất vui vẻ, vỗ tay nàng và nói ba tiếng: "Tốt tốt tốt."
"Tiểu Cửu."
Quan Tập Lẫm nhanh chóng bước đến từ bên ngoài, thần sắc vội vàng, nhìn thấy lão gia tử cũng gọi một tiếng: "Gia gia."
Vì có quan hệ với Phượng Cửu, sau khi lão gia tử biết hắn đã tự thỉnh ra khỏi gia tộc, lão liền để hắn gọi mình là gia gia và nói rằng sau khi hồi phủ, sẽ để hắn bái Phượng Tiêu làm nghĩa phụ.
Nhìn thấy thần sắc nôn nóng mang theo lo lắng của hắn, Phượng Cửu liền hỏi một tiếng: "Ca, làm sao vậy?"
"Gia gia, Tiểu Cửu, các ngươi mau hồi Phượng gia đi, Phượng gia đã xảy ra chuyện!"
Lão gia tử vừa nghe xong, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta mới trở về từ bên ngoài, nghe nói nghĩa phụ vì gia gia mất tích mà nóng lòng đổ bệnh không thể dậy nổi. Hình như nghĩa phụ còn muốn giao Phượng Vệ cho Tô Nhược Vân điều động, để nàng ta toàn lực tìm kiếm gia gia. Hơn nữa, rất nhiều gia tộc trong thành đều được mời đến, chính là vì trưa hôm nay muốn tuyên bố nghi thức, nói cho mọi người biết, chủ tử mới của Phượng vệ chính là nữ nhi của hắn. Nhưng vấn đề là nghĩa phụ không biết Phượng Thanh Ca trong phủ là giả! Nếu như giao Phượng Vệ cho nàng ta, như thế phiền toái có thể rất lớn!"
Tuy hắn không phải là người Phượng gia, nhưng cũng biết thực lực Phượng Vệ ngay cả hoàng thất cũng đều kiêng kị, một thế lực như vậy, nếu như bị nữ nhân rắn rết kia có được, điều gì có thể tệ hơn?
"Tô Nhược Vân này! Đúng là một con sói vô ơn!"
Lão gia tử tức giận mắng to: "Thân thể cha ngươi luôn cường tráng giống như con trâu, sao có thể chỉ vì ta mất tích hắn ngay lập tức liền đổ bệnh? Nhất định là con sói vô ơn kia lại dùng độc hại người!"
Nghe được lời này, khóe miệng Phượng Cửu không nhịn được kéo ra, cường tráng giống như con trâu? Gia gia nàng so sánh thật là quá chuẩn xác.
"Nhưng gia gia, vì sao Phượng Vệ của chúng ta ngay cả hoàng thất cũng phải kiêng kị vậy? Đêm đó khi ta mang ngài ra ngoài, cảm thấy thực lực vài tên Phượng Vệ canh giữ ở cửa cũng chẳng ra gì!"
"Đó là bởi vì, ngươi còn chưa tiếp xúc đến đội quân tinh nhuệ của Phượng Vệ chúng ta."
Lão gia tử đứng lên, một tay chắp ở sau người, một tay vuốt râu: "Phượng Vệ của Phượng gia chúng ta được phân chia theo cấp bậc, mà đội quân tinh nhuệ, mới là con át chủ bài của Phượng gia chúng ta."