Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Lão gia tử sửa sang lại thần sắc, nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, gia gia sẽ giữ bí mật."

Lão biết rõ, sẽ có dạng oanh động gì nếu như thân phận Quỷ Y của nàng truyền đi ra ngoài. Hiện tại đối người bên ngoài mà nói, phần lớn mọi người đều suy đoán Quỷ Y là người từ nước khác tới, nếu như biết rằng Quỷ Y là đại tiểu thư Phượng phủ của lão, vậy thì nguy cơ tự nhiên cũng sẽ theo tới.

"Hai người, ngươi và Dật Hiên......"

Lão tuy đã già, nhưng cũng chưa hồ đồ, tự nhiên nhìn ra lần này sau khi nàng trở về đã lạnh nhạt hơn đối với Dật Hiên, nha đầu này trước kia luôn dính lấy hắn, hiện tại...... Ài!

Nghe được lời này, ánh mắt nàng hơi lóe, nói: "Việc hôn nhân này, hãy tìm thời gian lui đi!"

"Lui? Ngươi nghiêm túc chứ?"

Lão gia tử sửng sốt: "Hài tử Dật Hiên tuy là Vương gia, nhưng chúng ta đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, bất luận nhìn từ phương diện nào, trong Diệu Nhật Quốc cũng chưa có người nào so được với hắn, ngươi thật sự muốn lui việc hôn nhân này?"

"Ân, lui." Nàng lại nói lần nữa, giọng điệu rất kiên định.

Nghe vậy, lão gia tử cũng bất đắc dĩ, không muốn cưỡng bách nàng, liền nói: "Nếu ngươi đã khăng khăng rút lui, vậy ngày khác gia gia sẽ tiến cung thương lượng một chút với quốc chủ."

"Được." Nàng gật đầu đáp lời.

Đúng lúc này, Lãnh Sương đang canh giữ ở ngoài cửa truyền lời đến, nói: "Chủ tử, tám gã Phượng Vệ đang chờ ở ngoài viện, nói muốn gặp lão thái gia và ngươi."

Trong phòng, mấy người nhìn nhau, lúc này mới đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra, đã thấy cả đội tám người đang ở trong viện hoặc ngồi hoặc đứng nhanh chóng xếp thành một hàng, cung kính hành lễ: "Thuộc hạ gặp qua lão thái gia, đại tiểu thư!"

"Chuyện gì?" Lão gia tử hỏi, ánh mắt xẹt qua trên người tám người bọn họ.

"Thuộc hạ chờ là muốn hỏi, lão thái gia có an bài gì đối với mấy người chúng ta không? Muốn chúng ta lưu lại trước, hay là đi về trước?" Một nam tử áo đen hỏi, ánh mắt nhìn về phía lão gia tử.

Lão gia tử liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, dừng lại một lúc, nói với mấy người: "Các ngươi hãy lưu lại trước đi!"

"Vâng." Mấy người lên tiếng, nhìn về phía Phượng Cửu, đáy mắt không hề che dấu tìm tòi nghiên cứu và đánh giá nàng.

Phượng Cửu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay lại nói với lão gia tử: "Gia gia, ta đi tìm quản gia có chút việc, có ca ca thủ ở nơi này cha sẽ không có việc gì, ngài cũng đi về nghỉ ngơi trước đi!"

"Được, đi thôi!" Lão gia tử nói, thấy nàng nện bước đi ra, bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì, vội vàng gọi nàng lại: "Phượng nha đầu, chờ đã."

Phượng Cửu vừa bước ra ngoài hai bước, xoay người nhìn về phía lão, đã thấy lão lấy ra một cái lệnh bài đưa tới.

"Đây là Phượng lệnh, thấy lệnh như thấy chủ, không những có thể điều động Phượng Vệ, cũng có thể hiệu lệnh quân vệ Phượng gia chúng ta. Phượng lệnh này về sau sẽ giao cho ngươi, ngươi hãy tận dụng nó."

Thấy một màn như vậy, tám người kia mang thần sắc khác nhau, không nghĩ tới lão gia tử cứ như vậy mà giao Phượng lệnh ra ngoài, cứ như vậy yên tâm giao toàn bộ Phượng gia trong tay đại tiểu thư?

Phượng Cửu cũng có chút kinh ngạc, hỏi: "Thứ này sao lại ở chỗ gia gia? Không phải là ở chỗ cha sao?"

"Ha ha, cái của cha ngươi là của tôn tử, của gia gia chính là lão tử, cái này có ích hơn nhiều." Lão gia tử vuốt râu đắc ý nói.

Nghe được lời này, khóe miệng Phượng Cửu co lại: "Có thứ này nơi tay, gia gia còn lo lắng Phượng Vệ sẽ rơi vào trong tay Tô Nhược Vân?"

"Ha ha, tôn tử cũng là bảo vật, đương nhiên không thể rơi vào trong tay người ngoài, huống chi, lệnh bài lại có thể điều động Phượng Vệ, nhưng quan trọng vẫn là Phượng Vệ nhận chủ." Lão nói một cách đầy ý nghĩa và nhìn về phía tám người kia, đôi mắt sáng lên với nụ cười khôn ngoan.

Lão tin tưởng, với bản lĩnh của Phượng nha đầu, nhất định có thể khiến cho một đám bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục nàng!

***Hết chương 161****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui