Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nàng lặng lẽ lấy tay che nửa khuôn mặt, nửa ghé vào trên bàn mà nhìn nam tử áo đen giống như hạc trong bầy gà. Khí thế kia, uy áp kia, không phải là Diêm Chủ phong nhã thì là ai? Phía sau hắn còn có hai người Ảnh Nhất và Hôi Lang đi theo!

Chỉ là, bọn họ vì sao lại đến Lục Đạo thành? Không phải là nghe được tin tức về Quỷ Y đang ở chỗ này, cho nên chạy tới đây để bắt nàng chứ?

Tắc tắc! Thật sự là nhỏ mọn!

Lúc này, nàng cũng không nghĩ ai là người nhỏ mọn? Đã trốn chạy còn nhân tiện mang theo cả nhân sâm ngàn năm của nhân gia.

"Không đúng! Dường như hắn vẫn chưa từng gặp qua bộ dáng của ta!"

Lúc này nàng mới nhớ tới, trên mặt nàng vốn có những vết sẹo đầy mặt, sau đó trên mặt nàng vẫn luôn bôi thuốc mỡ, không ai trong số bọn họ từng nhìn thấy khuôn mặt nàng sau khi đã khôi phục!


Vì thế, hiện tại nếu nàng đứng ở trước mặt bọn họ, phỏng chừng bọn họ cũng không thể nhận ra nàng, đúng không?

Nghĩ vậy, nàng nhếch miệng cười, ho nhẹ một tiếng và ngồi thẳng sống lưng, tiếp tục ăn bát mỳ sốt dầu (cay) trước mặt.

"Chủ tử, mỳ sốt dầu nơi này là món ăn đặc sản của Lục Đạo thành, chủ tử có muốn nếm thử hay không?" Hôi Lang hỏi Diêm chủ trước mặt và chỉ vào gian hàng đầy người.

Diêm Chủ đang muốn lắc đầu, bỗng nhiên nhìn thoáng qua thiếu niên bạch y đang vùi đầu ngồi ăn bát mỳ sốt dầu nơi đó. Không biết vì sao, hai chân đã cất bước, đi tới ngồi xuống đối diện với thiếu niên bạch y.

Phượng Cửu đang thưởng thức món ăn, nghĩ sau khi ăn xong bát mỳ này thì nhanh chóng chạy đi. Rốt cuộc, ánh mắt Diêm Chủ thật sự là rất nham hiểm. Nếu nàng không chạm mặt hắn còn tốt, nếu như chạm mặt, thật sự không biết có thể bị nhận ra hay không.

Cho nên, nàng mới không ngẩng đầu lên mà vùi đầu vào ăn uống, ai ngờ, khi vừa ăn được một nửa, đã thoáng nhìn thấy một người ngồi xuống đối diện với bàn. Chỉ cần cỗ khí thế kia, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Diêm Chủ.

Chẳng lẽ hắn đã nhận ra ta? Không có khả năng đi?

Hay là hắn cũng muốn ăn một bát mỳ sốt dầu? Sách! Đúng thật là oan gia ngõ hẹp! Nơi nào cũng có thể gặp hắn!

"Lão bản, đưa tới một bát mỳ sốt dầu." Hôi Lang kêu lên, sau đó cùng với Ảnh Nhất đứng ở phía sau chủ tử.


"Vâng vâng."

Lão bản nhìn thấy khí thế trên người ba người kia thật sự rất nhiếp người, không khỏi có chút kinh sợ, liên tục đáp lời và bưng lên một bát mỳ nóng hầm hập, sau đó nói: "Vị này, hãy cẩn thận kẻo bỏng miệng."

Diêm Chủ nhíu mày, nhìn bát mỳ sốt dầu được đưa đến trước mắt, lại nhìn thấy thiếu niên kia ngồi ăn ngon lành, hơi chựng lại, hỏi: "Ăn ngon không?"

Giọng nói trầm thấp mang theo nghi vấn, hắn nhìn thiếu niên kia vẫn luôn cúi thấp đầu xuống, từ sau khi nhìn thấy hắn ngồi xuống cũng không ngẩng đầu lên. Chẳng lẽ là vì không dám nhìn hắn? Chẳng lẽ...... thật sự là nàng?

Nghĩ vậy, tâm tình đột nhiên tốt lên, ánh mắt thâm thuý khi nhìn thấy miệng hơi sưng của thiếu niên (bởi vì mỳ sốt dầu cay), không thể không xẹt qua một nụ cười.

Tuy nhiên, Hôi Lang không thể nhìn rõ cảnh tượng này, lại cho rằng Diêm Chủ đang hỏi hắn. Vì thế, tiến lên một bước mở miệng cười, nói: "Chủ tử, bát mỳ này phải ăn cay mới ngon, ngài nếm thử sẽ biết, tuy nhiên hãy cẩn thận kẻo nóng, dầu cay này là......"


Lời còn nói chưa xong, đã thấy ánh mắt chủ tử lạnh lùng quét về phía hắn, khiến hắn có chút lúng túng, dừng lại và cẩn thận hỏi: "Chủ tử... sao... có chuyện gì vậy?"

Ảnh Nhất đứng ở phía sau Diêm Chủ liếc mắt nhìn Hôi Lang một cái, trợn trắng mắt nói không nên lời.

Chủ tử rõ ràng đang hỏi thiếu niên bạch y, nơi nào là đang hỏi hắn? Hắn ân cần tiến lên trả lời làm gì? Quả thực chính là một kẻ lỗ mãng, ánh mắt cũng không nhìn xem một chút.

"Lão bản, tính tiền!"

Phượng Cửu hô lên một tiếng, cố ý hạ thấp giọng nói, đồng thời cũng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận