Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phượng Cửu cất hai thứ kia đi, ngáp dài một cái rồi quay về phòng nghỉ ngơi, Lãnh Sương thì ngồi xếp bằng trong sân tu luyện, còn Cầu Cầu lông xù lại nằm mệt mỏi trên bàn đá trong sân.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu thì Phượng Cửu đang chìm sâu trong giấc ngủ say kia mới tỉnh giấc, lúc nhìn thấy một tên mặc áo đen ngồi bên cạnh giường, không khỏi giật mình rồi vỗ ngực thở dốc: “Dọa ta hết hồn, ngươi đến đây làm gì?”

Giọng nói của nàng có chút tức giận, bởi vì hắn xuất hiện mà không báo trước như vậy khiến nàng cảm thấy không có một chút cảm giác an toàn nào cả.

Hơn nữa vì thực lực của hắn quá thâm hậu nên ngay cả nàng cũng không thể nhận ra.

Có lẽ là nhận được lọ thuốc viên mà nàng đặc biệt làm ra cho hắn nên trong lòng Diêm chủ rất vui vẻ, nhìn thấy người con gái đang vỗ ngực thở gấp kia giận hắn, đuôi lông mày của hắn khẽ nhếch, khóe môi cong lên, giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười không dễ nhìn ra.

“Lá gan của nàng chỉ to đến thế thôi sao?”

Phượng Cửu xoay người bước xuống giường, ôm y phục rồi bước xuống giường hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Phượng Cửu đi ra bàn rót lấy một chén nước, mở cửa nhìn ra ngoài, thấy Lãnh Sương rõ ràng bị điểm huyệt đứng yên trong sân, đến nói cũng không nói được nên không khỏi than lên một tiếng, đi ra bên ngoài giúp nàng giải huyệt.


“Chủ tử, hắn...”

“Được rồi, sau này nhìn thấy hắn thì không cần chặn hắn lại nữa, ngươi không chặn được hắn đâu, ở đây không có việc của ngươi nữa, lui xuống trước đi!” Nàng vẫy vẫy tay, có ý bảo nàng ta đi trước.

“Vâng”. Lãnh Sương nhìn Diêm chủ một cái rồi xoay người rời đi.

Thấy nàng ngồi xuống sân, Diêm chủ cũng bước ra, ngồi đối diện nhìn nàng, tỏ vẻ kiêu ngạo, giọng nói trầm thấp: “Bổn quận đến để hỏi một chút, thuốc viên mà nàng điều chế cho bổn quân có phải kiêng kỵ thứ gì không?”

“Ha ha!”

Nghe đến đây, Phượng Cửu còn chưa nói gì thì Khôi Lang với Ảnh Nhất trốn trên cây đã chịu không nổi mà cười phá lên, âm thanh vừa phát ra đã thấy không phù hợp nên vội vàng bịt miệng lại, nhưng âm thanh đó vừa phát ra đã khiến cho hai con người ở bên bàn đá trong sân nghe thấy rồi.

Phượng Cửu liếc Diêm chủ một cái rồi lại nhìn lên trên cây: “Ngươi còn dẫn theo hai cái đuôi nữa tới sao?”


Sắc mặt Diêm chủ lúc này cũng hơi trầm xuống, ánh mắt sâu xa lạnh lẽo quét về phía hai người kia: “Hai ngươi còn không mau cút về?”

Khôi Lang với Ảnh Nhất vừa thấy dáng vẻ đó, khi lời vừa dứt liền lập tức rời khỏi, không dám ở lại nhìn trộm nữa.

“E hèm!”

Diêm chủ ho nhẹ một tiếng rồi liếc nhìn nàng tiếp tục nói: “Còn nữa, bổn quân… bổn quân đến là để cám ơn nàng!”

Nghe xong, nàng phất phất tay, cười híp cả mắt vào nói: “Không cần cám ơn, ta lấy đồ của ngươi, giúp ngươi chế thuốc viên kia, chúng ta coi như hòa, ta cũng không nợ ngươi cái gì!”

Tuy nhiên nghe những lời này, sắc mặt của Diêm chủ lại trở nên rất khó nhìn, khuôn mặt vốn hòa nhã lúc nãy cũng trở nên tối sầm, hắn nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ kia, cau mày hỏi: “Ngươi làm như vậy vì không muốn dính líu gì với bổn quân đúng không?”

Phượng Cửu nhìn hắn một cách kỳ lạ: “Tại sao ta lại phải dính líu gì với ngươi?”

Nghe nàng nói những lời này, môi Diêm chủ nhếch lên, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa lạnh lẽo, vốn chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng nhìn thấy nàng như vậy nên đến cả một chữ hắn cũng không nói ra được.

Mím môi một lúc lâu, hắn bỗng đứng lên trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi của nàng, chẳng nói câu nào đã phất áo bỏ đi.

Thấy vậy Phượng Cửu ngồi chống cằm, ánh mắt hơi thay đổi, cũng không biết là đang nghĩ gì, một lúc sau cũng đứng lên đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận