Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Sân trước vắng tanh không bóng người, cả trong lẫn ngoài cũng không nhìn thấy hình bóng của nàng, hắn đi vào bên trong thì nhìn thấy chăn gối đã gấp gọn gàng, vì vậy lập tức quay người đi ra ngoài rồi đi thẳng đến phòng khách.

Mới sáng sớm Kha hội trưởng đã nghe nói có người đến tìm, sau khi rửa mặt xong liền đi đến phòng khách, vừa bước vào đã nhìn thấy một nam nhân mặc hắc bào ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dung mạo khôi ngô tuấn tú nhưng hơi lạnh lùng, cả người toát ra khí thế của cường giả, khí thế này không hề giống như giả vờ mà giống như là trời sinh đã có vậy, chỉ là người này đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cho hắn có chút run sợ.

Tên này là ai? Chỉ riêng năng lượng ẩn giấu thôi cũng khiến cho hắn kinh hồn rồi, ở trong sáu thành này chắc không thể xuất hiện một nhân vật tài giỏi như vậy.

Có lẽ cũng là vì khí thế của đối phương quá mạnh nên Kha hội trưởng không thể không bước lên hành lễ, rồi hỏi: “Không biết các hạ là?”

“Quỷ Y đâu rồi?”


Kha hội trưởng sững người một lát rồi nói: “Hôm qua Quỷ Y đã đi rồi, nhưng đi đâu thì lại không nói, nghe ý của Quỷ Y thì chắc là muốn đi vòng vòng khắp nơi…”

Vừa nói xong câu này, nhìn lên thì thấy sắc mắt nam nhân mặc hắc bào ngồi trên chỗ của chủ vị càng ngày càng tối đen lại, giống như đang nổi trận lôi đình, hơi thở của cả phòng khách cũng theo đó mà ngưng lại, khiến cho hắn đứng trong phòng khách mà lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, đến thở thôi mà cũng cảm thấy khó khăn.

Hắn vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc thì người đàn ông này là ai?

Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi tiếp thì đã thấy bóng đen lướt qua bên cạnh, người đàn ông vốn ngồi ngay ngắn trên chủ vị đã rời khỏi, mà luồng khí lạnh đè nén lúc nãy ngập tràn trong phòng khách cũng theo đó mà biến mất.

Lúc Diêm chủ trở về, Khôi Lang và Ảnh Nhất đã đứng chào một bên.

“Chủ tử, cố đô có tin cấp báo truyền đến.” Khôi lang đưa cho hắn bức thư.

Sau khi Diêm chủ xem ấn ký trên bức thư xong liền mở nó ra, một luồng khí linh lực xoẹt qua, ấn ký kia liền biến mất, hắn lấy từ bên trong ra một tờ giấy, bên trên có viết hai chữ: “Nhanh về.”

Tay vừa thu lại thì lại có một tờ khác, chỉ nhìn thấy một luồng linh khí mà mắt có thể nhìn thấy được đang chuyển động trong lòng bàn tay, sau đó tờ giấy trong tay đã biến thành tro. Hắn mím chặt môi, ánh mắt sâu xa bỗng có vẻ u buồn, trầm giọng căn dặn: “Xử lý nốt mọi chuyện ở đây cho xong rồi lên đường về cố đô!”


“Vâng!” Hai người đồng thanh đáp rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Còn ở bên kia...

Mặt trời đã sắp lặn, trời cũng tối dần, đám người Phượng Cửu đi từ chập tối ngày hôm qua, lúc này đang nghỉ ngơi đi dạo trên đường núi, Phượng Cửu cưỡi Lão Bạch, Lãnh Sương cưỡi ngựa đi bên cạnh, Cầu Cầu giống con chó con cùng Lãnh Sương cưỡi trên lưng ngựa.

Bởi vì Lão Bạch không muốn cõng nó.

“Chủ tử, gần đây hình như có nhà dân, hay là đêm nay chúng ta đến đó ở nhờ một đêm được không?” Lãnh Sương nhìn thấy ở phía trước không xa có ánh đèn nên đi gần đến bên Phượng Cửu nói.

“Được. Dù sao thì chúng ta cũng không vội quay về!” Phượng Cửu đáp.


Lúc bọn họ đi thì tất cả đều ngồi trên phi thuyền, lúc đến đoạn đường trước mặt thì mọi người lại xuống cưỡi ngựa ngắm cảnh, dù sao bọn họ cũng không vội.

Ở đây cách nước Diệu Nhật rất gần, nếu dùng phi thuyền đi thì cũng chỉ đi mất có nửa ngày, khoảng cách không xa, vì thế không cần vội.

“Lão Bạch, đi nhanh lên, đến mấy nhà phía trước là có thể tìm đồ ăn cho ngươi rồi!” Nàng cười rồi vỗ đầu Lão Bạch, bỗng nghĩ đến điều gì đó, nàng nhìn về phía Cầu Cầu đang nằm trên lưng ngựa.

Lúc rời đi, nàng vốn định để Cầu Cầu ở lại cho Diêm chủ, ai ngờ bọn họ vừa lên phi thuyền thì con vật nhỏ bé này lại sợ bị bỏ rơi nên lập tức chạy theo rồi trốn tít vào bên trong, gọi thế nào cũng không chịu chui ra.

Cho nên nguồn gốc của Cầu Cầu thế nào thì nàng cũng rất nghi ngờ, có lẽ nó không phải là một con chó con tầm thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận