Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Hai người lập tức mở mắt đứng lên, nhưng chưa chờ bọn họ hành động, bên ngoài bỗng có cuồng phong gào thét, mang theo tiếng hét thảm thiết tràn đầy phẫn nộ.

“Vì sao? Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta? Vì sao?”

Đó là giọng nói già nua và khàn đặc, mang theo một tia sắc bén, vào ban đêm càng rõ ràng hơn, đó không phải là giọng nói của phu nhân, ngược lại giống như một ông già, nhưng...

Đôi mắt của Phượng Cửu khẽ nhúc nhích, nhìn bên ngoài rồi nói với Lãnh Sương: “Chuyện không liên quan đến mình đừng đi ra.”

Vừa nói chuyện, nàng vừa đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Khi nghe Phượng Cửu nói như vậy, Lãnh Sương hơi run sợ, đáp lại một tiếng vâng, rồi đi đến canh chừng ở phía sau nàng.

Bên ngoài, một nam tử trung niên mặc áo đạo sĩ trong tay cầm phất trần bay lơ lửng trên không, khí tức linh lực mạnh mẽ ở trên người hắn bắt đầu tràn ra.

Một bà lão và một ông lão cùng đỡ nhau đứng trên mặt đất, trên mặt đầy nước mắt cùng với không cam lòng, mà bao phủ quanh trên người bọn họ không phải là linh khí dày đặc, mà là âm khí u ám.

“Bỏ qua cho các ngươi? Ha ha, nằm mơ sao?”

Người đàn ông trung niên đứng lơ lửng trên không cười lớn một tiếng: “Người và quỷ khác biệt, nếu bổn đạo không gặp qua mấy ngươi thì thôi, nhưng đã gặp, thì nhất định phải thu phục các ngươi!”

Lúc vừa nói xong, phất trần trong tay hắn vung lên, một luồng khí tức linh lực có ánh sáng mạnh mẽ đánh xuống phía dưới, trong không khí, chỉ nghe thấy một âm thanh sắc bén lướt qua, bà lão và ông lão đang đứng trên đất lúc này cũng bị chọc giận.

“Chúng ta sinh ra không hại người, lại nhận hàm oan mà chết, chỉ là chết đi hóa thành u hồn cũng chưa hại người qua đường vô tội. Ngươi luôn miệng nói chính đạo, nhưng ngay cả chúng ta cũng không chịu buông tha, luôn muốn thu phục chúng ta, đã như vậy, chúng ta liều mạng hồn phi phách tán cũng muốn giết ngươi!”

Ông lão tức giận hét lên, dường như khi còn sống hắn là một tu sĩ, sau khi chết, oán khí tràn ngập trên người không tiêu tan, âm khí cũng rất nặng, tiếng gào thét của ông vừa phát ra, cả người ông lập tức bay lên, móng của đôi tay dài ra, đánh về phía đạo sĩ kia.

Mà trong phòng, Lãnh Sương nghe nói như vậy liền không nhịn được mở mắt ra, hoảng sợ nhìn về phía Phượng Cửu nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, người nhà này là, là quỷ?”

Phượng Cửu gõ nhẹ mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải là toàn bộ.”

“Không phải là toàn bộ sao?”

Lãnh Sương ngạc nhiên, chợt nghĩ đến chủ tử nói chỉ có đứa bé kia là bình thường, không khỏi lên tiếng: “Ý của chủ tử là chỉ có đứa bé kia là người?”

“Đúng vậy.”

Phượng Cửu nói: “Lúc còn chưa vào cửa ta chỉ thấy hơi thở của một người, chính là đứa bé trai, mà cha mẹ và ông bà của hắn, có lẽ đều đã chết, bởi vì ta không cảm giác được hơi thở người sống ở đây ngoại trừ chúng ta và đứa bé...”

“Nhưng điều này sao có thể được? Nếu như là quỷ thì sao lại mang theo một đứa bé còn sống?” Lãnh Sương cảm thấy không thể tưởng tượng được. Thế gian này có người, có tiên, tất nhiên cũng sẽ có quỷ, cũng chính vì thế giới này tồn tại ba loại này, mới tạo thành tam giới.

“Ta vẫn chưa gặp ba quỷ hồn kia, không biết bọn họ như thế nào, có điều mẫu thân của Dương Dương có lẽ không phải là ác quỷ, đối với chúng ta quả thật là không có ác ý, ngay cả chuyện ăn cơm tối nay, đồ ăn đều là những món chúng ta có thể ăn, mà không phải là làm phép biến đất cát, lá cây thành đồ ăn.”

Nghe nói như thế, lúc này Lãnh Sương mới nhớ ra, lúc bưng đồ ăn cùng với thịt lên, phu nhân kia còn cố ý nói một tiếng là rau củ dại và thịt thỏ, lúc đó nàng ta biết chủ tử đã nhìn ra được nàng ta không phải là người rồi sao?

“Chủ tử, vậy bọn họ ở chỗ này là...”

“Có lẽ là vì đứa bé.”

Nàng than nhẹ một tiếng rồi nói: “Người ở bên ngoài kia nói cũng không sai, người và quỷ khác biệt, bọn họ ở cùng một chỗ với Dương Dương quá lâu, dương khí ở trên người Dương Dương sẽ càng yếu đi, đến lúc đó chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui