Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe được động tĩnh, Phượng Tiêu tất nhiên cũng biết trong phủ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa xem chừng rắc rối này còn liên quan đến nữ nhi mấy ngày không ngủ không nghỉ của ông. Vì thế, khi nghe thấy tiếng hét đầy nội lực của cha ông, âm thanh uy nghiêm hàm chứa hơi thở huyền lực cường đại của ông cũng theo đó truyền ra.

“Các thị vệ Phượng phủ nghe lệnh! Canh chừng Phượng phủ cho ta, một con ruồi cũng không để lọt vào!”

Thị vệ trong phủ lập tức căng thẳng, nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cùng lúc đồng thanh đáp: “Vâng!”

Trong các viện của Phượng phủ, âm thanh mạnh mẽ mang theo chiến ý lạnh thấu xương vang lên, những thị vệ này vốn dĩ có người canh giữ ở trong viện, có người canh giữ ở đường đi, có người canh giữ ở hoa viên, cũng có người ẩn nấp trong bóng tối.

Nhưng khi bọn họ nghe thấy lời của lão thái gia và Phượng Tiêu, thì từng người đều nhanh chóng tản ra các viện trong Phượng phủ, phòng tránh có người từ ngoài tường xông vào.

Người làm trong phủ dưới sự phân phó của quản gia, canh chừng trong phủ, họ nghi ngờ nhìn về phía đám mây đen ùn ùn trên trời và nơi sét đánh, trong lòng kinh hãi không thôi.

Giữa trời nắng lại có sét đánh, hơn nữa sự việc kỳ quái này hình như có liên quan đến đại tiểu thư của họ?


Cầu Cầu đang lười biếng nhoài người trên hòn giả sơn nằm phơi nắng, khi nhìn thấy sét từ trên trời giáng xuống, cũng ngồi bật dậy, trong con mắt chứa sự sắc bén, lập tức co chân chạy về trong viện.

Giữa ban ngày dẫn lôi kiếp đến? Nữ nhân kia đang làm cái gì?

Không chỉ có Cầu Cầu vội vã tiến đến, ngay cả Lão đang chui dưới váy tỳ nữ cũng hơi ngẩng đầu, nhìn về bầu trời nơi đó, mũi khụt khịt, rồi cũng nhanh chóng chạy tới...

“Ầm ầm!”

Khi tia sét thứ ba giáng xuống, mây đen ùn ùn trên bầu trời cũng dần dần tan ra, trong Phượng phủ dường như đã khôi phục trạng thái bình thường ban đầu, nhưng tất cả mọi người đều biết, có vấn đề rồi.

Bởi vì người các nơi đều ùn ùn kéo đến ngoài cửa chính Phượng phủ, hoặc kinh hãi, hoặc tò mò nhìn cánh cửa cửa chính đóng chặt của Phượng phủ.

Sét đánh giữa ban ngày, còn là ba tia sét, Phượng phủ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng Phượng phủ suy cho cùng cũng không phải nhà bình thường, cửa chính Phượng phủ đóng chặt, dù họ tò mò cũng không dám tự ý xông vào.

“Ngươi nói xem Phượng phủ đã xảy ra chuyện gì? Sao lại dẫn tới thiên lôi?”

“Cái này ai mà biết được? Cửa chính Phượng phủ đóng chặt, ai dám gõ cửa?”

“Gõ thì sợ người ta cũng sẽ không nói, nhưng ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Mau nhìn! Đó không phải là quốc chủ sao? Ngài ấy lại đích thân đến!” Một vị gia chủ khẽ kêu, ý bảo mọi người nhìn về phía thân ảnh đang đi về phía họ.

Một vị gia chủ khác trầm tư nói: “Quốc chủ cũng đã đích thân tới, có thể thấy, sự tình nhất định không phải chuyện đùa, cửa chính Phượng gia, ta nghĩ nhất định sẽ mở ra.”

“Ừm, không sai, cho dù chúng ta không vào được Phượng phủ thì quốc chủ nhất định sẽ vào được.”

Trong âm thanh rì rầm của mọi người, quốc chủ Mộ Dung Bác điểm mũi chân một cái bay lên nóc một lầu rượu, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy nóc đình viện trong Phượng phủ, nhìn không được tình hình bên trong viện, nhưng có thể khẳng định, ba đạo thiên lôi đó chắc chắn là Phượng phủ dẫn tới.

Trong ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng, ông đứng chắp tay sau lưng, điểm nhẹ mũi chân, đến trước cửa chính Phượng phủ, gõ lên cánh cửa đóng chặt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận