Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

“Đại tiểu thư!”

Đám thị vệ quỳ một gối xuống đất cung kính hành lễ.

Phượng Cửu nhìn đám thị vệ bao vây xung quanh nhà, nàng ra hiệu tỏ ý giữ im lặng rồi căn dặn: “Không có sự cho phép của ta, không được để người khác đến gần đây nửa bước!” 

Vừa nói dứt lời liền đi vào bên trong.

“Vâng!” Đám thị vệ đồng thanh đáp, đợi nàng đi vào nhà xong mới đứng dậy.

Mấy người trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng vọng vào thì đã vội vàng ra đón, lúc nhìn thấy nàng, suýt chút nữa lão thái gia đã rơi lệ. 


“Phượng nha đầu, Phượng nha đầu về rồi, cha con...”

Vẻ kiên cường trước mặt người ngoài đến khi gặp được người thân thì lập tức sụp đổ, để lộ ra sự lo lắng lẫn lo sợ vẫn luôn được kìm nén trong lòng ông, giọng ông có chút nghẹn ngào, tròng mắt hơi đỏ lên, giống như nước mắt đang trực trào tuôn ra.

Phượng Cửu bước nhanh về phía trước đỡ ông, áy náy nói: “Gia gia, là Phượng nha đầu không tốt nên muộn thế này mới quay về!” 

“Không đâu, về là tốt rồi, về là tốt rồi, Phượng nha đầu, nhanh, nhanh vào xem cha con đi!” Lão thái gia lau nước mắt rồi kéo nàng đi thẳng vào trong phòng.

Vào phòng, Phượng Cửu bước nhanh vào bên trong, lúc nhìn thấy Phượng Tiêu nằm nghiêng một bên ở trên giường, sắc mặt hơi biến sắc. Nàng bước nhanh đến bên cạnh giường rồi kiểm tra qua cho ông một lượt, càng khám lâu thì lại càng sợ hãi.

Nhìn thấy sắc mặt nàng có vẻ nghiêm trọng, lão thái gia vốn được Quan Tập Lẫm đỡ cũng lo lắng quá không chịu được mà hỏi: “Nó thế nào rồi? Có thể cứu được không?” 

Lúc hỏi câu này, trong lòng ông vẫn lo lắng không ngừng, sợ nhất là người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh.

“Tình trạng rất nguy kịch!”

Nàng không quay đầu lại mà nói luôn, rút đồ đạc từ nhẫn không gian ra rồi nói: “Ca, huynh đến đây giúp muội một chút, để muội rút ám tiễn kia ra trước!” 


“Được!” Quan Tập Lẫm trả lời xong rồi nhanh chóng bước đến.

“Lãnh Hoa, đi lấy cho ta một chậu nước sạch đến đây!”

“Vâng!” Lãnh Hoa đáp rồi xoay người đi ra ngoài, không lâu sau đã bưng một chậu nước sạch vào. 

Lão gia không thể giúp đỡ được gì nên chỉ đành ở một bên nhìn lo lắng.

Chỉ thấy Phượng Cửu rửa sạch tay trước rồi xé lớp áo sau lưng của cha nàng ra, nhìn ám tiễn một chút, lông mày nhíu lại.

Đây là mũi tên có móc ngược, nếu như cứ rút thẳng nó ra như vậy thì sẽ mất rất nhiều máu, nếu máu không cầm được thì sẽ rất nguy hiểm. Vì thế nàng đành phải dùng một con dao nhỏ rạch phần thịt xung quanh ám tiễn ra, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận rút ám tiễn ra, máu tươi cũng theo đó mà tràn ra, kèm theo một chút máu đen. 

Quan Tập Lẫm nhìn ám tiễn kia được lấy ra từng chút từng chút một, cuối cùng đến lúc nó lộ ra ngoài thì một tay Phượng Cửu nhổ nó ra, đồng thời chuẩn bị sẵn thuốc cầm máu rắc vào chỗ máu chảy, phải đổ cả một lọ thuốc thì mới có thể cầm được máu.


Phượng Cửu bó vết thương ở sau lưng lại, lấy từ đống đồ nghề ra một dụng cụ nhỏ mà lại sắc, giống như ống thép vậy, căn dặn mọi người: “Đặt ông ấy nằm xuống, sau đó cắt phần vạt áo trước ngực ra!”

Quan Tập Lẫm làm theo những gì nàng nói, vừa lui ra thì đã thấy nàng không nói thêm gì nữa mà đã cầm dụng cụ sắc nhọn kia lên rạch một đường ở ngực của Phượng Tiêu, chứng kiến cảnh đó, cả người hắn giật nảy lên, suýt chút nữa đã kêu lên thất thanh. 

Một dòng máu tươi theo ống thép mà phun ra ngoài, giống như cột máu, bắn đầy lên người Phượng Cửu.

Chỉ nhìn thấy một tay của nàng đang vận khí rồi áp sát vào ngực của cha nàng, đợi đến lúc trong miệng của cha nàng cũng tràn ra máu tươi thì lúc đó mới ấn chỗ cắm ống thép ở trên ngực xuống, xong xuôi mới nhanh chóng rút ống thép ra để xử lý vết thương.

Lão thái gia nhìn thấy cảnh này thì chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu của máu, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc của Phượng Tiêu khiến cho ông suýt chút nữa cũng đứng không vững được, nhưng cũng chính thời khắc này thì bên ngoài lại truyền đến âm thanh... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận