Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Bởi vì cả đêm qua Phượng Cửu không ngủ nên sáng nay mới để cho lão thái gia thay thế trông coi ở trong phòng, bản thân nàng thì đi về phòng nghỉ ngơi bù một chút.

Còn những tin tức được truyền ra ngoài đó, đương nhiên là sau khi nàng, lão thái gia cùng với Quan Tập Lẫm thương lượng mới cho người loan tin ra ngoài nên tin tức mới được truyền đi, còn những chuyện về sau thì trước mắt họ vẫn chưa để ý tới.

Bởi vậy, sau buổi trưa, khi các gia tộc lần lượt phái người đem thuốc tới tận cửa và muốn thăm Phượng Tiêu thì đều do lão thái gia đi đối phó. 

Những người đó đa phần là muốn đến xem tình trạng của Phượng Tiêu, lão thái gia đương nhiên không thể để cho bọn họ vào gặp Phượng Tiêu, nhưng ông cũng để quản gia dẫn một hai người vào thăm Phượng Tiêu đang hôn mê.

“Phượng lão thái gia cũng đừng quá lo lắng, Phượng tướng quân vẫn còn giữ được tính mạng, cho dù hiện tại đang hôn mê nhưng nhất định sẽ có cơ hội tỉnh lại.” Một vị gia chủ nhẹ giọng khuyên, hắn ta cũng chỉ có thể an ủi như vậy thôi.


Một vị gia chủ khác gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như Diệu Nhật quốc của chúng ta không có thầy thuốc cao tay vậy thì có thể đi mời thầy thuốc từ những nước khác. Mà chưa nói đến việc đi đến những nước khác, nếu như có thể tìm được Quỷ Y rồi mời hắn đến chữa bệnh cho Phượng tướng quân, có lẽ hắn sẽ tìm được cách khiến tướng quân tỉnh lại.” 

“Trước mắt cũng chỉ còn cách tung tin mời danh y của bốn phương thôi. Nếu như có thể tìm được tung tích của vị Quỷ Y kia thì lão phu cũng có thể nhẹ lòng. Chỉ có điều tình trạng hiện tại của con ta như vậy...” Ông lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy sự bi thương và bất đắc dĩ.

“Lão thái gia, quốc chủ tới.” Quản gia trực cửa quay vào bẩm báo.

Lão thái gia đi ra đón, chỉ để lại Lãnh Hoa túc trực ở bên giường, hai vị gia chủ nhìn nhau rồi cũng đi cùng lão thái gia. 

“Tham kiến quốc chủ.” Lão thái gia chắp tay hành lễ, nhưng vẫn chưa kịp khom lưng xuống thì đã được Mộ Dung Bác đỡ dậy.

“Lão thái gia không cần đa lễ, Phượng Tiêu thế nào rồi?”

Đỡ lão thái gia dậy, Mộ Dung Bác liền mở miệng hỏi, giọng điệu quan tâm. Đây đích thực là một bộ dạng quan tâm lo lắng cho thần tử… 


Khóe mắt của lão thái gia ửng đỏ, ông lắc đầu, vẻ mặt mang theo sự bi thương khó giấu: “Cũng may là còn có người quản sự của chợ đen mang dược tễ đến cứu mạng, nhưng cũng chỉ giữ được cái mạng, còn vẫn chưa tìm được cách khiến nó tỉnh lại. Chỉ e rằng... e rằng không thể tỉnh lại nữa.”

Nói tới đây giọng của ông bỗng nghẹn ngào, ông giơ ống tay áo lên lau nước mắt nơi khóe mắt.

“Lão thái gia đừng vội, hôm nay bổn quân dẫn theo hai vị thầy thuốc tới là để bọn họ xem bệnh cho Phượng tướng quân. Nói không chừng sẽ tìm ra được cách chữa bệnh cho tướng quân.” 

“Lão phu đạ tạ quốc chủ trước.” Ông ấy chắp tay nói, sau khi hai vị gia chủ kia hành lễ ông mời bọn họ cùng vào.

Nghe theo sự ra hiệu của quốc chủ, hai vị thầy thuốc kia lần lượt tiến lên, họ kiểm tra rất cẩn thận, càng kiểm tra càng cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng là hôm qua lúc bọn họ tới, Phượng Tiêu chỉ còn sót lại một hơi thở, hơn nữa còn có vẻ không chống đỡ nổi...


Nhưng đến ngày hôm nay, mặc dù nhìn Phượng Tiêu không khác gì so với hôm qua nhưng hô hấp đã mạnh trở lại. Rõ ràng là đã lấy lại được tính mạng, điều này càng khiến bọn họ bội phục sự thần kì của dược tễ được đưa tới từ chợ đen. Loại dược tễ đó thật sự là có công dụng cải tử hoàn sinh sao? Rõ ràng là người sắp chết mà lại có thể cứu sống được? 

Hai người đó lui xuống khỏi giường, họ đi đến phía trước mặt của quốc chủ đang ở gian ngoài, cung kính bẩm báo: “Quốc chủ, mặc dù tính mạng của Phượng tướng quân đã giữ lại được nhưng nội thương quá nặng, hơn nữa độc cũng chưa được loại bỏ sạch, bởi vậy dẫn đến việc không thể tỉnh lại. Nếu như tìm được Quỷ Y thì có lẽ sẽ có cơ hội tỉnh lại.”

“Sao? Thật vậy sao?”

Mộ Dung Bác tỏ vẻ trầm ngâm rồi quay sang hỏi lão thái gia: “Phượng Tiêu xảy ra chuyện mà Thanh Ca vẫn chưa quay về sao?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận