Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

“Vâng.” Quản gia chỉnh đốn lại tinh thần, cung kính lên tiếng. Lúc này mới đi đến chỗ người của chi thứ hai, dẫn bọn họ ra bên ngoài.

Thấy bọn họ ảo não rời đi, ngay cả dáng vẻ gây sự cũng không dám. La Vũ thoải mái cười to, sải bước đi tới chỗ Phượng Cửu, vẻ mặt lấy lòng: “Chủ tử, bây giờ ta mới biết thì ra người tốt với ta như vậy.”

Phượng Cửu khẽ nhíu mày đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua mấy người Phượng vệ bên kia, cất bước ra khỏi sân luyện võ. 

Thấy nàng cũng không nói chuyện với hắn, La Vũ vẫn mặt dày đi theo.

Sân luyện võ yên tĩnh trở lại, chỉ còn bảy người Phượng vệ đứng trong đó.

“Mọi người thấy sao? Với thân thủ và thực lực của đại tiểu thư, có tư cách làm chủ tử của chúng ta không?” Phạm Lâm mỉm cười, nhìn mấy người còn lại. 

Mấy người họ trầm tư, một người trong đó nói: “Đại tiểu thư quả thực là ngoài dự liệu của chúng ta. Nếu nàng như vậy, quản lí Phượng vệ không thành vấn đề. “


“Không sai, phong cách xử lý của nàng ấy rất mạnh mẽ quyết đoán, nên ác thì ác, sự quyết đoán như vậy người bình thường vốn không thể sánh được. “

“Ừ, ta cũng cảm thấy vậy. Lần trước không có cơ hội nào để tiếp xúc với nàng, mà lần này có vẻ như chúng ta đã bỏ sót rất nhiều chuyện. Ta thấy nàng ấy như một mãnh hổ ngủ say. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay tuyệt đối sẽ kinh người!” 

“Có điều chúng ta trở về đã lâu như vậy, nàng cũng không dặn dò hay sai bảo gì chúng ta, xem chúng ta như người tàng hình, sẽ không bất mãn với chúng ta chứ?” Tề Khang hơi bận tâm hỏi.

Lúc này, hắn cũng đang suy nghĩ, có phải chuyện ngày đó đã bị nàng biết hết rồi không?

“Suy nghĩ nhiều cũng không làm được gì, đi thôi!” 

Mấy người họ nhìn nhau, cất bước trở về. Trong lòng bọn họ đều biết, có lẽ không phải bọn họ đang quan sát xem thử nàng có đủ tư cách làm chủ tử của bọn họ hay không, mà là nàng đang quan sát xem bọn họ có đủ tư cách làm thuộc hạ của nàng hay không.


Ở một đất nước xa xôi khác, một hắc y nhân đi đến phòng của Khôi Lang, sau khi dâng lên một mẩu tin tức thì lặng lẽ lui xuống.

Ảnh Nhất ngồi cạnh bàn uống trà liếc mắt, hơi tò mò hỏi: “Là tin tức chủ tử sai người đi điều tra sao?” 

“Ừ, hôm đó Quỷ Y rời đi, không phải chủ tử đúng lúc bị công việc cản trở không thể đến tìm hắn sao? Sau khi trở về thì sai ta đi tra một số tin tức về hắn, đây cũng là tin tức mới truyền đến gần đây nhất.” Khôi Lang vừa đáp lời, vừa mở tờ giấy định xem thử.

“Ở Thanh Đằng quốc không tìm được người, chủ tử lại chỉ điểm xuống dưới, bảo ta phái người đến Diệu Nhật quốc âm thầm điều tra nghe ngóng. Nhưng đến giờ mới có tin từ bên kia truyền đến.”

“Tiểu quốc cấp chín? Quỷ Y sao lại đến đó?” Ảnh Nhất hơi nhíu mày. Hắn nghĩ dù như thế nào thì Quỷ Y cũng không thể là người của tiểu quốc cấp chín đi ra bên ngoài được. Suy cho cùng, tiểu quốc cấp chín không thể sinh ra dược tễ sư như hắn. 

“Ta đây sao biết được? Chủ tử cũng không nói, chỉ bảo ta phái người đến Diệu Nhật quốc tra thử thôi.” Nói đến đây, hắn rút tờ giấy trong túi ra.

Phía trên là một bức họa chân dung, người trong tranh mặc một bộ hồng y, dung nhan tuyệt đẹp, đôi mắt kia ẩn chứa sự giảo hoạt và thông minh, giống như đang xuyên qua trang giấy nhìn thẳng vào bọn họ, khóe môi hơi cong mang theo vài phần tà mị, thoạt nhìn chính là bộ dạng yêu nghiệt kia của Quỷ Y.

Khôi Lang cầm bức họa lắc đầu, tấm tắc lên tiếng: “Ngươi xem, chủ tử như thế này là tương tư đến tận xương rồi! Để ta vẽ Quỷ Y thì ta cũng vẽ không ra nét mặt Quỷ Y sống động như thế này. Nếu nói trong lòng chủ tử không có hắn, ta không tin.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận