Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phượng Cửu liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Chiếc phi thuyền này có thể to có thể nhỏ, đương nhiên những thứ trên thuyền cũng có thể biến thành to được.”

Nói xong nàng liền dặn dò: “Chuyện về phi thuyền, ra khỏi đây thì phải quên đi kẻo lại chuốc phiền phức vào thân!”

“Vâng! Thuộc hạ biết rồi!” Hắn đáp một tiếng, nếu như để đám người quốc chủ biết nàng có một chiếc phi thuyền như vậy thì ắt sẽ xảy ra tranh cướp, dù gì thì một loại pháp khí phi hành thần kỳ như vậy không phải ai cũng có thể có được nó. 

Nàng đã không nói thì hắn cũng không hỏi gì thêm, hai người ăn xong thì trời cũng sáng.

La Vũ đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, có chút nghi hoặc nói: “Chủ tử, tuy nói rừng Cửu Phục là nơi nguy hiểm trùng trùng nhưng cũng không nói là không có ai đến đây, tại sao chúng ta đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi mà lại không nhìn thấy ai đến đây vậy?”

“Ta cũng không thường xuyên đến đây thì làm sao ta biết được!” Nàng trợn mắt nhìn hắn rồi đi thẳng vào bên trong, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh gì đó nên liền ngước mắt lên nhìn trời. 

Chỉ thấy mấy tên tu tiên ngự phi kiếm đang giẫm trên phi kiếm bay về phía rừng Cửu Phục với tốc độ cũng rất nhanh, khiến cho bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua ở trên đỉnh đầu.

“Là đám người tu tiên! Không biết là đến từ nước nào nữa!”

La Vũ nói xong cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ: “Nếu như chúng ta cũng biết ngự kiếm thì tốt!” 

Hắn tưởng tượng bản thân được đứng trên kiếm bay đi thì cả người lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Nghe vậy, Phượng Cửu khẽ cười: “Không phải cấp bậc Võ Tông có thể ngự kiếm rồi hay sao? Người mau chóng tu luyện đi, vượt qua Võ Tông là có thể học ngự kiếm rồi!”

“Cho dù đến Võ Tông cũng phải có được khẩu quyết ngự kiếm! Hơn nữa, bây giờ ta mới là Huyền Cực cảnh trung kỳ, muốn bước đến đỉnh cao kia nhanh nhất chắc cũng phải mất vài năm nữa mới được.” 

Thực ra tốc độ tu luyện của bọn họ đã là rất nhanh rồi, dù gì gia chủ của bọn họ cũng là cấp Võ Tông, bọn họ có được sức mạnh như vậy so với những người cùng thời đã là cao rồi.

Phượng Cửu lườm hắn một cái, nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn cũng bật cười, chẳng nói gì, chỉ là bước chân càng bước về phía trước nhanh hơn.

La Vũ ở phía sau thấy vậy cũng bước nhanh hơn, cùng nàng đi vào trong, hai bóng người một trước một sau cứ thế mà đi thẳng vào sâu bên trong rừng Cửu Phục. 

Trời gần tối thì hai người đã đi vào đến bên trong, bởi vì trời tối nên bọn họ đành phải tìm một gốc cây nào đó ngồi nghỉ ngơi một lát.

“Chủ tử! Người ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm chút thú rừng về làm đồ ăn tối.” La Vũ nói xong lập tức đi xung quanh tìm.

“Cẩn thận một chút, đừng đi xa quá!” 

Phượng Cửu nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn vừa rời đi, nàng tiện tay lấy một chút thảo dược ngắt được trên đường ra phân loại một chút, cũng tiện đó chế ra vài vị thuốc để phòng thân.

Nhưng đến khi trời tối, nàng cũng điều chế xong mấy vị thuốc rồi mà vẫn chưa thấy La Vũ trở về, lúc này nàng mới cảm thấy có chút gì đó không bình thường. Sau khi cất mấy lọ thuốc đi thì nàng lập tức đứng lên nhìn xung quanh một lượt.

Vốn dĩ nàng cũng không để ý lắm, bởi vì đây mới chỉ là mới bước vào bên trong nơi này mà thôi, cho dù có nguy hiểm thì với thân thủ của La Vũ chắc cũng chẳng thành vấn đề gì, nhưng tình huống bây giờ là sao? La Vũ đột nhiên lại biến mất mà không phát ra một chút tiếng động nào. 

Nàng nhắm mắt lại rồi giải phóng ra thần thức cảm ứng, sau đó nàng mở mắt ra, lông mày nhíu lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhỏ tiếng nói: “May mà mình thông minh!” 

Sau đó đi theo hướng mà La Vũ rời đi để đi tìm hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui