Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phượng phủ

Cảnh đêm tĩnh mịch lộ ra sự yên tĩnh, nửa đêm chính là lúc ngủ sâu nhất, mặc dù trong tối và ngoài sáng ở Phượng phủ đều có người canh gác, nhưng có một bóng người lặng lẽ không tiếng động lẻn vào Phượng phủ, giống như quỷ mị đi đến tiểu viện của lão gia.

Hai đạo luồng khí không tiếng động bắn ra từ ngón tay, cơ thể của vài tên hộ vệ canh giữ ở ngoài sân cứng đờ, đứng yên không nhúc nhích, chỉ thấy một bóng dáng màu đen ăn mặc rộng thùng thình lướt qua từ bên người, đi vào gian phòng của lão gia.

Trong phòng ngủ lão gia vốn ngủ không sâu, khi có khí tức xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, đột nhiên ông mở mắt ra xoay người ngồi dậy trên giường, lúc ông định quát ra tiếng, thì một bóng người màu đen đến gần, vươn tay điểm trúng huyệt đạo trên người ông, lập tức cả người đã hôn mê mất đi tri giác...

Người áo đen ăn mặc đấu bồng, toàn thân che kín đến gió cũng không thổi qua được, hắn đi đến nâng người lên vai, lúc lặng lẽ không tiếng động chuẩn bị rời khỏi Phượng phủ, nhưng lại gặp phải lão Bạch đêm khuya không ngủ được ở hòn non bộ.


“Xuy!”

Lúc đi qua lão Bạch nhìn thấy người áo đen kia bắt đi lão gia, nó liền nhào lên mở miệng cắn, ai ngờ lại bị ném một bọt phấn đến trước mặt, cúi đầu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất mất đi ý thức.

Mà người áo đen ăn mặc đấu bồng quay đầu nhìn lại lão Bạch trên mặt đất, phất tay áo, rồi nhanh chóng bắt lấy lão gia biến mất trong màn đêm...

Sáng sớm hôm sau

Quan Tập Lẫm nhìn về phía sau của Phượng Tiêu, cũng không thấy bóng dáng của lão gia đâu liền hỏi: “Nghĩa phụ, gia gia không đến đây sao?”

Phượng Tiêu ngồi dựa ở trên giường lắc đầu nói: “Sáng nay còn chưa thấy ông ấy, có lẽ là vẫn chưa thức!”

Điều dưỡng trong khoảng thời gian này, hơn nữa có dược tề và đan dược chữa trị, cơ thể của ông khôi phục rất nhanh, chỉ là lúc ho khan ngực vẫn còn đau nhức, toàn bộ thần sắc và khí huyết mặc dù đã khôi phục lại bảy tám phần, nhưng tổn thương ở bên trong, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng sẽ đau nhứt.


Cũng chính bởi vì như vậy, nữ nhi của ông mới cố ý chạy đến Cửu Phục Lâm, nói là muốn tìm vài thứ để trở về có thể chế thành thuốc mỡ.

Chỉ là cũng đã đi được mấy ngày rồi, cũng không biết bọn họ có gặp phải nguy hiểm hay không?

“Tiểu Cửu để lại dược cho người, người nhớ uống đúng giờ? Mấy ngày nay vết thương ở ngực đã tốt lên nhiều chưa?”

“À, đã khỏe hơn một chút, chỉ là không thể động khí, khẽ động khí sẽ đau nhức.” Phượng Tiêu cười nói: “Thực ra như vậy cũng xem là chuyện tốt, nếu không phải tiểu Cửu tinh thông y thuật và dược tề, chỉ sợ cái mạng này của ta cũng không thể nhặt lại được.”

“Nghĩa phụ không cần quá lo lắng, tiểu Cửu nói có thể khôi phục lại hoàn toàn, vậy thì nhất định là có thể, chẳng qua là cần thời gian điều dưỡng để khôi phục lại, có điều như vậy cũng tốt, đợi sau khi nghĩa phụ khỏe hơn là có thể bế quan tu luyện, tin rằng thực lực của người nhất định sẽ tăng mạnh.”

Phượng Tiêu gật đầu, cảm khái cười nói: “Ta thật không ngờ tiểu Cửu lại có bản lĩnh như vậy, hôm đó phụ thân đã nói với ta, tiểu Cửu có nhắc qua chuyện muốn dẫn chúng ta đến sinh sống ở những quốc gia khác, thực ra theo ta thấy, ở đâu cũng là giống nhau, chỉ cần người một nhà đều sống cùng một chỗ, bình an là tốt rồi.”


“Đúng vậy! Người một nhà có thể sống cùng nhau, so với chuyện gì cũng tốt hơn.”

Hắn nhìn Phượng Tiêu, ánh mắt hiện lên ánh sáng kiên định, cười nói: “Cho nên con đợi tu luyện thành công, con muốn đi tu luyện ở học viện Tinh Vân của Thanh Đằng quốc, sau đó nghĩ biện pháp nghe ngóng tin tức của phụ mẫu con, con nghĩ, chỉ cần con đi ra ngoài, sau này nhất định con có thể tìm được bọn họ!”

Ông cười khích lệ: “Không sai, chỉ cần có chuyện gì muốn làm, thì nhất định sẽ thành.”

Quan Tập Lẫm đột nhiên có chút ngạc nhiên, nhìn Phượng Tiêu ngồi dựa ở trên giường, do dự một chút hỏi: “Đúng rồi nghĩa phụ, vì sao con chưa từng nghe mọi người nhắc về nghĩa mẫu? Bà ấy còn sống không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận