Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

“Các ngươi, các ngươi đang muốn tạo phản sao?

Tướng lĩnh dẫn đầu chỉ Phượng Cửu quát to, Nhưng tiếng của hắn lại thấp xuống, chỉ thấy một hình bóng lắc người tiến lên, chế trụ cổ tay của hắn, lật lại bẻ sang bên hông. Nghe một tiếng rắc, âm thanh đầu khớp xương gãy vang vọng trong bóng đêm, kèm theo còn có tiếng kêu thê lương thảm thiến của tên tướng lĩnh kia vang lên.

“A! A!” 

Tiếng gào thảm chói tai truyền vào tai của bọn cấm vệ quân, khiến lòng bọn họ cùng lúc giật mình, theo bản năng rút bột kiếm bên hông ra. Nhưng vào lúc này, tướng lĩnh của họ phịch một tiếng ngã mạnh xuống đất, chỉ có tiếng kêu rên truyền ra, ngay cả không khí cũng theo tiếng kêu thê lương thảm thiết đó yên tĩnh trở lại.

Nhìn người nằm trên đất không nhúc nhích, còn có tên Phượng vệ mang theo vẻ mặt sắc bén tiêu điều xơ xác kia, bọn họ chột dạ trong lòng, toát mồ hôi lạnh không dám tiến lên.


“Thấy chưa? Bất kính với chủ tử nhà ta, chính là tiếp theo của người này!” 

Ánh mắt sắc bén của tám đội trưởng Phượng vệ trong Vệ Phong liếc nhìn cấm vệ quân chung quanh, cuối cùng rơi xuống người tên tướng lĩnh sắc mặt trắng bệch khác.

“Không nghe chủ tử nhà ta hỏi sao? Nói! Là ai cho các ngươi quyền bao vây Phượng phủ?”

Nghe thế, tên tướng lĩnh hít một hơi thật sâu, nghĩ đến chuyện vâng lệnh quốc chủ, lúc này cũng có thêm mấy phần sức mạnh. Hắn cố thẳng người, mắt nhìn về phía Phượng vệ kia, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là phụng lệnh quốc chủ!” 

“Hoang đường!”

Phượng Cửu hừ lạnh: “Phượng gia gia ta là trọng thần khai quốc của Diệu Nhật, phụ thân ta là tướng quân hộ quốc của Diệu Nhật. Dù bây giờ Phượng gia chúng ta giao lại hết quyền hành, công lao cũng không người nào xóa bỏ được. Quốc chủ anh mình nhường nào, sao dưới tình huống lúc gia gia ta mất tích, cha ta hôn mê bất tỉnh lại làm ra chuyện khi dễ một thiếu nữ như ta đây chứ?”

Giọng nói của nàng vang vang mạnh mẽ, cao giọng thổi phòng Mộ Dung Bác, rồi lại giấu mũi nhọn vào những câu đó, hung hăng dọa người khiến tướng lĩnh không đỡ được lui về sau. Trong lúc nhất thời bước vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. 


Nếu hắn thừa nhận là phụng mệnh của quốc chủ thật, thì chẳng phải nói quốc chủ ngu dốt không có đạo lí. Dưới tình huống lúc Phượng lão thái gia mất tích, Phượng Tiêu hôn mê bất tỉnh mà khi dễ cháu gái của trọng thần khai quốc, con gái của hộ quốc tướng quân?

Nếu không thừa nhận là phụng mệnh của quốc chủ, thì chẳng phải thành hắn tự ý hành động, gánh tội khi dễ Phượng gia thay chủ nhân? Tội này to lớn, hắn gánh không nổi...

Nghĩ vậy, hắn toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, hình như có chút hối hận vì đã nhận vấn đề khó giải quyết này. Quả thật, phí sức cũng không làm nên chuyện, cũng khó tránh không ai giành theo họ. Chỉ có hai người họ ngu ngốc mới hăng hái dẫn cấm vệ quân đến. 

Thiếu nữ?

Cách đó không xa, sau khi đám người Cảnh gia mượn bóng đêm không ra ngoài nghe được, trong mắt tỏa ra ý cười, ánh mắt rơi trên người bóng hình màu đỏ chói mắt tự tin nói thẳng.


Lão thái gia Cảnh gia nhà họ không lên tiếng tước, cũng không để ý đến chuyện này. Dù quan tâm, nhưng rất ít nhìn thấy vị đại tiểu thư Phượng gia trong truyền thuyết này. Bọn họ vốn cũng nghĩ nàng là một thiếu nữ. Nhưng theo những gì đã thấy ở đây tối nay thì có thể hiểu, vị Phượng đại tiểu thư này cũng không phải là trái hồng mềm mặc cho người ta nắm bóp. 

Xem nàng nói môt phen, làm lớn chuyện lên dễ như trở bàn tay, khiến cho cấm vệ quân không dám động thủ. Chỉ riêng thủ đoạn và quyết đoán như vậy, ngay cả gia chủ của vài gia tộc cũng cảm thấy không bằng...

Vốn còn muốn xem có cần hỗ trợ hay không, nhưng thấy dưới tình huống này, hình như nàng tự xử lí cũng rất dư sức.

Nhưng vào lúc này, lại có một âm thanh lạnh lẽo, tức giận truyền đến... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận