Nhìn lại lần nữa thì chỉ thấy một đôi tay nhỏ trắng nõn đang giữ lấy cổ của tên tướng lĩnh kia. Nhìn cứ như không hề dùng lực nhưng sắc mặt của tên tướng lĩnh kia cứ dần dần trắng bệch, đến nói cũng không nói thành lời. Vào giờ khắc này sự cao ngạo không ai sánh nổi trên mặt của hắn khi nãy lại tan biến không còn chút dấu viết nào, trên mặt hắn chỉ còn sót lại sự ngơ ngác và sợ hãi.
Bầu không khí xung quanh cũng ngưng đọng theo hành động của nàng, một chút tiếng động cũng không có, tất cả mọi người đều kinh ngạc mở to mắt nhìn nữ tử vừa đột nhiên xuất thủ kia.
Chỉ thấy giờ khắc này khí tức trên người của nàng vô cùng lạnh lùng, nó còn kèm theo một loại sát khí không kém cỏi bất cứ ai. Lúc này, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia còn chứa đựng mấy phần ý cười, chỉ có điều ý cười đó không nằm trong đáy mắt, nhìn thế nào thì cũng khiến người ta cảm thấy lúc này trên người nàng tràn đầy khí tức và sát khí nguy hiểm.
Đây chính là Phượng Thanh Ca ngay cả đứng cũng lười của lúc trước sao?
Lúc này, mọi người chỉ cảm thấy đây chính là một nữ Tu La khát máu...
“Lời nói của ngươi ta chưa nghe thấy. Ngươi không biết ta không thích nhắc lại cùng một câu nói phải không? Nếu như các ngươi không muốn đi, thì ở lại đây vĩnh viễn đi!”
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại toát ra một sát khí lạnh lùng ác liệt. Nàng dùng lực bóp chặt tay, khiến tên tướng lĩnh kia không có cả cơ hội giãy dụa phản kháng, chỉ nghe thấy âm thanh rắc rắc của tiếng đầu khớp xương gãy lìa ra truyền tới. Đôi chân của tên tướng lĩnh kia đạp một cái, rồi lúc đó sức lực toàn thân của hắn dường như biến mất hết, sức sống bị đứt đoạn, chân tay vô lực mà rũ xuống.
“A!”
Đối với nàng hành động và cách giết người ác liệt này là để cho những người xung quang kinh động, khiến bọn chúng nhao nhao lên hoảng sợ.
Cách làm của nàng mạnh mẽ dứt khoát như vậy gần như không để cho bọn chúng có cơ hội ngăn cản và phản kháng và cứ để cho tên tướng lĩnh kia chết dễ dàng như vậy trong tay nàng...
Bây giờ toàn Phượng phủ đều là gió táp mưa sa, sao nàng còn dám nói giết là giết như vậy chứ? Huống hồ, đây là người mà quốc chủ phái tới. Nàng làm như vậy rõ ràng là muốn làm lớn chuyện mà, là không chịu nể mặt quốc chủ. Lẽ nào nàng không sợ Mộ Dung Bác nổi giận mà phá hủy cả Phượng phủ sao?
Mà trong giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước hành động của nàng. Bởi vì, hầu hết bọn họ đều bỏ qua một chuyện hết sức quan trọng đó là sức mạnh của tên tướng lĩnh kia phải thuộc vào giai đoạn giữa của đại võ sư. Sao hắn lại có thể bị nàng giết chết dễ dàng mà ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có như vậy?
Chỉ có Cảnh gia chủ cẩn thận quan sát được điều này, Hắn ta ồ lên một tiếng, nhìn Phượng Cửu với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Không tốn chút sức lực nào mà lại có thể giết được một tên đại võ sư, vậy nhất định là phải đạt được sức mạnh tuyệt đối của võ sư mới có thể làm được. Nhưng trên người nàng không hề có khí tức của võ sư, thân pháp khi nãy của nàng lại tuyệt diệu như vậy, tốc độ cũng rất nhanh khiến tên tướng lĩnh kia không có cơ hội tự bảo vệ mình và rút lui. Do đó có thể khẳng định rằng sức mạnh của nàng rất thâm sâu khó lường.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn lại cảm thấy hiếu kỳ về vị Phượng đại tiểu thư này, hắn vốn cho rằng cô sẽ cần đến sự giúp đỡ của bọn hắn. Nhưng thật không ngờ lại có thể nhìn thấy cảnh này trong đêm nay, mà cái cảnh này cũng khiến hắn biết rõ rằng Phượng gia này có lẽ không đơn giản như những gì mà người ngoài thường thấy.
Cứ cho là Phượng lão thái gia bị mất tích, Phương Tiêu vẫn hôn mê chưa tỉnh lại thì Phượng phủ còn có Phượng đại tiểu thư trông nom, cũng chẳng có ai dám đụng vào Phượng phủ.
Chỉ là...
Cái vị thái tử Thanh Đằng quốc này không biết có thái độ như thế nào? Nếu như thật sự cần Phượng đại tiểu thư thì phải để ý tới suy nghĩ của nàng chứ. Rõ ràng là vị thái tử này rất vô ý, hiển nhiên chuyện của đêm này vẫn là việc Thanh Đằng thái tử nhân lúc đêm khuya đến Phượng phủ gây rối và bị bọn họ bắt được rồi đánh cho một trận tan tác.
Là Thanh Đằng thái tử tan tác sao? Ha ha...
Chuyện như vậy có lẽ cũng chỉ có người của Phượng gia mới dám làm.