Đám cấm vệ xung quanh nhìn thấy nàng giết vị tướng lĩnh kia ngay tại chỗ thì tên nào tên đấy đều tỏ vẻ sợ hãi, chúng nhao nhao rút lui. Bọn chúng có trên trăm người mà chỉ có hai vị tướng lĩnh dẫn đầu, bây giờ một người chết rồi, một người thì bị thương nặng ngã xuống đất. Nếu như lúc này bọn chúng xông lên thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Hai lão già kia nhìn thấy Phượng Cửu động thủ giết người mà lại còn là kiểu giết người không chút do dự thì kinh ngạc vô cùng. Họ cảm thấy rất bất ngờ về thân thủ kỳ lạ và sự lợi hại của nàng, họ vốn chỉ cho rằng nàng cũng chỉ là một nữ tử xinh đẹp có một không hai, nhưng thật không ngờ nàng lại ra tay một cách dứt khoát như vậy.
Có điều chuyện này cũng đúng, nếu như là một nữ tử bình thường thì sẽ không được điện hạ của bọn họ coi trọng đến vậy.
Nhìn thấy đám cấm vệ xung quanh từng bước từng bước lùi lại, sắc mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Hai lão già kia cùng hừ một tiếng, một người trong hai người đó quát lên: “Không có tiền đồ! Các ngươi đã quên mệnh lệnh của quốc chủ các ngươi rồi sao? Tiến lên hết cho ta! Ngoại trừ Phượng đại tiểu thư, còn những người khác trong Phượng phủ đều bắt hết về cho ta!”
Nghe được những lời nói đó, ánh mắt của Phượng Cửu lạnh lùng, nàng đang định mở miệng thì nghe thấy một tiếng hét đầy tức giận, nó khiến nàng sững người lại.
“Ta xem ai dám!”
Một giọng nói già nua nhưng tràn đầy sức sống truyền đến, đi cùng với sự hùng hậu trong âm thanh đó là khí tức võ tông vô cùng mạnh mẽ. Khi âm thanh uy lực đó truyền đến, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được từng vòng huyền lực cuộn theo hơi thở giống như gợn sóng đang bồng bềnh trong không khí vậy.
Người của Cảnh gia nghe thấy giọng nói này đều có chút hoảng sợ, họ nhao nhao quay đầu lại nhìn thì thấy một người mặc áo xám đang đùng đùng giận dữ đi tới, phía sau người đó còn có khá nhiều người nữa. Lúc nhìn thấy người này, người của Cảnh gia vội vàng nghênh đón.
“Phụ thân, sao người lại tới đây?” Cảnh gia chủ liền hỏi, thật không ngờ lão thái gia cũng đến rồi.
Nhưng Cảnh lão thái gia không hề để ý tới hắn mà bước từng bước lớn hình chữ bát lên phía trước, ánh mắt sắc nhọn của ông ấy đảo qua một lượt rồi dừng lại một chút trên người hai lão già kia, tiếp đó ông đi thẳng đến trước mặt của Phượng Cửu.
“Phượng nha đầu, không cần sợ. Gia gia của ngươi không ở đây thì lão phu sẽ bảo vệ ngươi!”
Cảnh lão thái gia nhìn thấy Phượng Cửu đang ngơ ngác nhìn ông ấy, đau lòng thầm nghĩ: “Có lẽ đứa bé này bị đám người này bắt nạt rồi, nhìn cái bộ dạng này của nó hẳn là không biết đánh trả, lại chẳng có ai bảo vệ đứa nó nữa, thật đáng thương.”
Nghĩ vậy, trong lòng ông lại càng thêm ôn nhu, khuôn mặt vốn hung dữ của ông cố gắng lộ ra một nụ cười, chầm chậm nói: “Phượng nha đầu, con không cần sợ. Có lão phu ở đây thì không ai dám bắt nạt con.”
Lúc này, tất cả những người trong Phượng gia đều ngẩn ngơ, nhất là Phượng Cửu, nàng ngẩn ngơ nhìn ông lão đang cố nở ra một nụ cười cứng ngắc để thử động viên nàng. Nghe được những lời nói của ông ấy, trong lòng nàng cũng có chút ấm áp không nói thành lời.
Nàng vẫn còn nhớ ông ấy, ông ấy là lão thái gia của Cảnh gia, là bằng hữu lâu năm với gia gia của nàng. Trong trí nhớ của nàng, lúc nhỏ ông ấy từng đến Phượng phủ, đã rất nhiều năm không gặp rồi nhưng dáng người của ông ấy vẫn vậy, không thay đổi chút nào.
Điều khiến nàng bất ngờ chính là trong thời khắc này, ông ấy lại có thể xuất hiện và còn nói với nàng những lời đó. Không thể phủ định rằng người bạn già này của gia gia nàng đúng là rất tốt.
Nghĩ vậy, nàng liền nhoẻn miệng cười ngọt ngào, cái dáng vẻ ma mị dường như biến mất hút trong nụ cười ngọt ngào đó. Trên người nàng lúc này chỉ còn lại sự thuần khiết và trong sáng giống như những nữ tử của nhà bên. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì chẳng ai có thể tin rằng nàng đã bẻ gãy cổ một tên tướng lĩnh chỉ trong chớp mắt.
“Cảnh gia gia.”
“Ôi! Phượng nha đầu vẫn còn ngớ Cảnh gia gia sao?” Thấy nàng nhận ra mình, Cảnh lão thái gia vui đến mức cười híp cả mắt.