Lúc này ở trước cửa Phượng phủ, bầu không khí vô cùng căng thẳng, trên người lão già đứng bên cạnh Nhiếp Đằng toát ra một luồng linh lực mạnh mẽ uy thế bức người, uy thế bức người mà mắt thường có thể nhìn thấy đó biến thành con dao sắc nhọn nhằm thẳng về phía đám người Phượng Cửu.
Khí thế bức người trên người lão già ấy vừa toát ra thì sắc mặt của bốn tên tu sĩ Kim Đan đứng cản trước người Phượng Cửu cũng trở nên tái nhợt, trong chớp mắt cơ thể đã trở nên cứng nhắc, nhìn lão già kia mà kinh ngạc hoảng sợ.
Đó là... Uy thế bức người của kẻ mạnh Nguyên Anh!
Linh giả ở đầu tu tiên là Ngưng Khí kỳ, tiếp đó mới là linh sư và đại linh sư, nhưng người tu tiên phần lớn phải trong vòng một trăm năm bước vào được Trúc Cơ kỳ thì mới được tính là chính thức bước vào tu tiên đại đạo, thọ nguyên cũng sẽ tăng thêm đến hai trăm năm, nhưng phẩm cấp cấp trên của Trúc Cơ kỳ lại chính là Kim Đan kỳ, tu sĩ bước vào Kin Đan kỳ đều sẽ phải trải qua thiên lôi độ kiếp.
Mà cửa ải này cũng chính là bậc cửa chí mạng của tu sĩ Kim Đan, nếu thành công thì sẽ trở thành tu sĩ Kim Đan, thọ nguyên lại tăng thêm trăm năm, về mặt sức mạnh thì khỏi cần nói, đương nhiên sẽ mạnh hơn Trúc Cơ. Nhưng trong một trăm tu sĩ Kim Đan muốn độ kiếp thành công thì cũng chỉ có một hai người mà thôi, mỗi năm có không ít tu sĩ mạnh của Trúc Cơ lúc bước vào giai đoạn Kim Đan này cũng rơi xuống trong quá trình độ kiếp.
Còn như Nguyên Anh kỳ, đó chính là một khái niệm lấy từ muôn vàn khái niệm, đó là phẩm cấp tu tiên trên cả Kim Đan, thọ nguyên của tu sĩ Nguyên Anh lên đến năm trăm năm, sức mạnh của nó cũng rất kinh khủng, có thể nói là chỉ cần phất tay một cái là có thể hủy diệt một nước nhỏ, trong nháy mắt đã có thể lấy mạng của tu sĩ Kim Đan, nhưng chỗ đáng sợ của nó lại chính là khiến người khác không lạnh mà cũng phải run.
Cũng không trách bốn tên tu sĩ Kim Đan kia lúc này sắc mặt lại thay đổi lớn đến vậy, chắc rằng đến cả bọn họ cũng không ngờ được rằng, trong cái nước Thanh Đằng cấp sáu này lại có một lão quái Nguyên Anh, hơn nữa còn phái đến bảo vệ Thái tử, chỉ có thể nói là, Quốc chủ Thanh Đằng rất coi trọng vị Thái tử Thanh Đằng này.
“Cút ngay!”
Ánh mắt lạnh lẽo của lão già kia nhìn chằm chằm lên người của bốn tên tu sĩ Kim Đan, phất tay áo một cái thì một luồng khí cực mạnh cũng theo đó xuất hiện khiến cho bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.
“Phụt!”
Máu tươi trong miệng bốn người bị đánh ngã xuống đất phun ra ngoài, bọn họ muốn đứng dạy nhưng lại cảm thấy dưới luồng uy thế bức người mạnh mẽ kia, cơ thể bọn họ giống như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, vừa cử động một cái là đau, muốn đứng lên nhưng không làm sao mà đứng được.
“Chủ tử chạy mau! Đó là lão quái Nguyên Anh!”
Tuy bốn người đều bị thương nặng nhưng lúc này bọn họ vẫn nhớ tới Phượng Cửu vẫn đứng im ở đó, cho dù thực lực của nàng rất mạnh nhưng với sức của nàng thì chỉ có thể đối phó lại với tu sĩ Kim Đan, còn lão quái Nguyên Anh tuy phẩm cấp chỉ cao hơn tu vi Kim Đan một bậc, nhưng sức mạnh của nó lại mạnh hơn không chỉ gấp mười lần, nếu như nàng rơi vào tay hắn thì...
Nghĩ đến lời lão quái Nguyên Anh nói muốn phế chủ tử thì bốn người chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trở nên khó chịu.
Nghe thấy lời bốn người nói, sắc mặt người của Cảnh gia ở trong Phượng phủ đều biến sắc. Lão quái Nguyên Anh? Lão già kia lại là lão quái Nguyên Anh?
“Xong rồi! Lần này Phượng phủ xong thật rồi! Nếu là đỉnh Kim Đan thì còn tốt, đằng này lại là lão quái Nguyên Anh...” Cảnh lão gia lầm bầm nói, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, chỉ sợ, cho dù là hắn liều cái mạng già này đi thì cũng không có cách nào có thể bảo vệ được người mà lão quái Nguyên Anh muốn phế!
Nhiếp Đằng lúc này cũng đã lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào người con gái tuyệt mỹ mặc bộ y phục đỏ rực trước mặt rồi trầm giọng nói: “Nữ nhân, nàng nên biết là ngay từ đầu đã không có sự lựa chọn nào khác rồi, trở thành người của bổn điện chính là sự lựa chọn cuối cùng của nàng rồi!”
Phượng Cửu nhăn mày, đang định mở miệng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc trầm thấp lại xem vào đó sự từ tính mạnh mẽ truyền đến, nghe thấy giọng nói này, nàng chỉ cảm thấy có cảm giác chột dạ nhưng cũng có một sự kích thích muốn trốn đi ngay lập tức.