Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Mấy người Phượng vệ nhìn thấy chủ tử của bọn họ lại bày ra vẻ mặt uất ức tố cáo với người nam nhân gọi là Diêm chủ kia, khóe miệng nhịn không được giật giật một cái, nhao nhao cúi đầu xuống.

Có lẽ đã gặp qua chủ tử bọn họ lạnh lùng nghiêm nghị và thủ đoạn tàn nhẫn, có chút không thể thích ứng được với dáng vẻ vô tội và uất ức này của nàng, mặc dù đôi mắt trong suốt của nàng nháy mắt, ánh mắt trong suốt mà vô tội, nhìn thế nào cũng đều là vẻ mặt vô hại, nhưng bọn họ cũng sẽ không cảm thấy chủ tử là thuần lương vô hại đấy...

Mà sau khi Diêm chủ nghe lời tố cáo của nàng, sát khí trên người lan tỏa ra, đôi mắt thâm thúy đầy lạnh lẽo, đáy mắt lướt qua tia ác liệt, hắn ngước mắt nhìn về hướng lão quái Nguyên Anh kỳ, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Sao? Ông ta muốn phế nàng à?"

"Đúng vậy!"


Phượng Cửu gật đầu lia lịa, tiếp tục uất ức nói: "Ông ta ỷ vào ông ấy là lão quái Nguyên Anh mà khi dễ người, còn có Thái tử Thanh Đằng kia, cũng không biết lấy đồ vật ra từ chỗ nào, không hiểu sao lại muốn nạp ta làm trắc phi, trắc phi gì chứ? Nói trắng ra chính là làm thiếp! Ta đường đường là Phượng phủ đại tiểu thư, lẽ nào còn đi xem trọng một vị trí thê thiếp này hay sao? Ta rõ ràng đã nói ta không lấy chồng, nhưng bọn họ ỷ vào có nhiều người liền muốn cường đoạt, còn nói muốn phế ta rồi mang về giam lại."

Nghe nói xong, Diêm chủ tạm thời không nói đến, Sói Xám và Ảnh Nhất đứng ở sau lưng Diêm chủ đều có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm vào lão quái Nguyên Anh và Thái tử Thanh Đằng.

Ha ha, cũng không hỏi thăm một chút xem rốt cuộc Phượng gia đại tiểu thư là người nào? Thân phận là gì? Đã muốn nạp nàng làm trắc phi? Nạp Quỷ Y làm trắc phi? Ha ha, chuyện kỳ lạ như vậy cũng chỉ có bọn họ mới làm được.

Nghĩ đến chủ tử nhà hắn có thân phận cao quý đến nhường nào vậy mà Quỷ Y cũng không hề liếc mắt đến... E hèm! Là không động tâm, hắn chỉ là tiểu quốc cấp sáu mà cũng dám cướp người với chủ tử của hắn? Lại còn muốn đoạt cường? Thật đúng là ý nghĩ viển vông.

Có điều...

Bọn họ lộ ra sắc mặt cổ quái nhìn xem mấy người hộ vệ Thanh Đằng đã đau đến chết đi sống lại trên mặt đất, không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết đau thương, cảm thấy tình cảnh này cùng với lời Quỷ Y nói bọn họ ỷ vào nhiều người mà khi dễ nàng quá không chân thật rồi!


Nhìn thế nào cũng đều thấy là Quỷ Y đang khi dễ người, hơn nữa còn là không tổn thương một binh một tướng đã đánh bại hơn phân nửa người của Thanh Đằng quốc, có lẽ cũng chỉ có lão quái Nguyên Anh và Thái tử Thanh Đằng là không bị trúng chiêu.

Mọi người xung quanh nghe được lời của nàng, cả một đám người đều mang sắc mặt khác nhau, tia sáng trong mắt mập mờ.

Diêm chủ và hai người nam nhân ở phía sau hắn chỉ vừa mới tới nên không biết, nhưng bọn họ đã nhìn từ đầu tới cuối, mặc dù về khí thế thì gần như người chiếm ưu thế vẫn là Thanh Đằng quốc, nhưng trên thực tế nhìn xuống những người đang nằm ở dưới đất là biết rõ, người của Phượng phủ vốn không hề bị thương, ngược lại những hộ vệ của Thanh Đằng quốc và tướng lĩnh của quốc chủ phái tới lại bị thiệt ở nơi này, lúc này thoạt nhìn người vô hại là Phượng đại tiểu thư.

Hơn nữa, từ lúc Phượng đại tiểu thư đi ra từ Phượng phủ, cho dù biết rõ tên lão giả kia chính là lão quái Nguyên Anh, nhưng cũng không nhìn thấy một chút vẻ sợ hãi và lo sợ ở trên mặt nàng, ngược lại lúc nhìn thấy nam nhân áo đen mang mặt nạ kia xuất hiện ở nơi này, trong nháy mắt bọn họ thật sự có thể nhìn thấy được nàng muốn né tránh trở vào Phượng phủ.


Lúc đầu còn hơi kinh ngạc, có điều sau đó nghĩ đến lời nói của nam nhân áo đen kia cũng thoải mái, có lẽ là Phượng đại tiểu thư thiếu nợ đào hoa ở bên ngoài, nam nhân này đã đuổi tới Phượng phủ rồi.

Có điều, sao Phượng đại tiểu thư lại đi tố cáo với hắn vậy? Lẽ nào nam nhân áo đen kia có thể vì nàng mà đối đầu với lão quái Nguyên Anh hay sao?

Đang nghĩ ngợi, thì bị một màn ở trước mặt làm cho hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận