Ai ngờ, Phượng Cửu từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ quần áo, dùng chủy thủ sửa lại một chút rồi khoác trên người tiểu gia hỏa.
"Tạm chấp nhận một chút, chờ đi ra ngoài lại mua cho ngươi một cái yếm hồng mặc vào." Nàng cười híp mắt nói, chưa xong, còn vỗ nhẹ một cái trên cái mông mum múp thịt của hắn.
"Được rồi." Nàng xoay hắn lại, nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh đang phẫn nộ của tiểu gia hỏa cảm thấy thật là thú vị.
"Bản tôn mới không mặc những thứ như thế." Hắn lầu bầu, có chút buồn bực nhìn lão nữ nhân đang sờ loạn chụp loạn trên người hắn.
"Ta còn tưởng rằng sau khi trứng vỡ thì sẽ xuất hiện một con phượng hoàng, không nghĩ tới lại là một tiểu thí hài, ài, ngươi có thể biến thành bản thể phượng hoàng hay không?" Nàng có chút tò mò hỏi.
Nàng nói chưa dứt lời, tiểu phượng hỏa kiêu ngạo đã thay bằng sự phẫn nộ.
"Ngươi còn không biết xấu hổ! Bản tôn thân là thượng cổ thần thú cư nhiên xuất thế với bộ dáng con người, đây đều là do ngươi hại!"
Phượng Cửu sờ sờ cái mũi: "Ta làm sao biết chỉ tùy ý ảo tưởng thì sẽ trở thành sự thật?"
"Hừ!" Hắn hừ thật mạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực tức giận quay đầu đi không thèm nhìn nàng.
Phượng Cửu không để ý cười cười, đứng lên nhìn thoáng qua xung quanh: "Thật không nghĩ tới phía sâu dưới hồ này cư nhiên còn có một chỗ như vậy." Nghĩ đến luồng hấp lực vừa rồi đã cuốn nàng tiến vào, nàng nhăn mày lại.
"Thật không hiểu như thế nào một nữ nhân dạng này sẽ trở thành khế ước chủ của ta, lớn lên vừa xấu thực lực lại kém, lại thích sờ mông người, hoàn toàn chính là một sắc nữ."
Lúc này tiểu phượng hỏa đang ôm những cái vỏ trứng và ăn răng rắc răng rắc, vừa ăn vừa cằn nhằn, thỉnh thoảng còn hướng về phía Phượng Cửu ném ra một ánh mắt u oán.
Phượng Cửu nghe xong dở khóc dở cười, duỗi tay bắn vào trên trán nhỏ của hắn một cái: "Tiểu gia hỏa, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đều đã là người của ta, về sau đi theo ta hỗn."
Vừa nói, vừa dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn: "Còn có, ngươi đói đến lợi hại như vậy sao? Vỏ trứng cũng có thể ăn sao?"
Tiểu phượng hỏa trắng mắt liếc nàng một cái, ngạo kiêu quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới nàng.
V ỏ trứng của hắn chính là thứ tốt, ăn nó không những có thể tăng lên thực lực của hắn, còn có thể tăng cường dinh dưỡng cho thân thể, nữ nhân kia căn bản cái gì cũng không biết, một kẻ ngu ngốc.
"Được rồi, chúng ta đi thôi! Nhìn xem nơi này rốt cuộc có cái gì kỳ diệu, cư nhiên lại có một luồng hấp lực đem hút chúng ta vào tới." Phượng Cửu vừa nói, vừa dời bước hướng bên trong đi đến.
Có thể nhìn thấy, đây là một tòa bí phủ đã bị bỏ quên nhiều năm, chỉ là không biết, tòa bí phủ này rốt cuộc vì sao lại chìm dưới đáy hồ sâu nơi đây mà không bị nước bao phủ?
Tiểu phượng hỏa ôm vỏ trứng vừa ăn vừa đi theo phía sau nàng, thỉnh thoảng đánh giá thân ảnh phía trước, cảm thấy nữ nhân này rất kỳ quái, thực lực thực yếu nhược, nhưng đã tới một địa phương như vậy cư nhiên cũng không kinh sợ không hoảng hốt.
"Ta đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được một người, ông trời đã không từ bỏ ta, ông trời không từ bỏ ta, ha ha ha ha......"
Đột nhiên, trong bí phủ truyền đến một giọng nói mạnh mẽ mà cao ngạo, trong giọng nói kích động kéo theo uy áp cường đại khiến từng tiếng vang lên chấn động quanh quẩn trong không khí.
Mà kỳ quái chính là, nàng dùng mắt thường có thể nhìn thấy được uy áp cường đại như nước văng ở trong không khí đẩy ra, nhưng lại không có cảm giác không khoẻ chút nào.
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là do khế ước với thượng cổ thần thú phượng hoàng lửa?
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa phía sau đang ôm vỏ trứng gặm.
Thầm nghĩ: Thật đúng là nhìn không ra nhóc con này cũng hữu dụng như vậy a!