Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe thấy trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp, thân thể Khôi Lang căng cứng, tự động lùi mấy bước, cách Phượng Cửu xa một chút.

Mà Phượng Cửu nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo vài phần giận dữ, da đầu tê rần, bỗng quay đầu lại nói với Khôi Lang: “Ta vừa mới nghĩ ra hình như vẫn còn một số chuyện chưa làm, ừm, ngươi nói với chủ tử ngươi một tiếng, buổi tối ta quay lại!” Vừa dứt lời, đang muốn xoay người chạy đi lại nhìn thấy cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

“Sợ bổn quân ăn thịt nàng sao?” 

Diêm chủ một thân tức giận nhìn chằm chằm nàng, nhìn nữ nhân rụt bả vai muốn chạy đi, chỉ hận không thể túm lại đánh cho một trận, từ từ dạy dỗ.

“Hê hê, sao có thể chứ? Ta chỉ nghĩ không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi.” Nàng ngượng ngùng cười, xoay người nhìn hắn.

“Qua đây.” Hắn chắp tay đứng đó, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng. 

“Có việc?”


Nàng hỏi nhưng vẫn di chuyển về phía hắn dưới ánh mắt của hắn, trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên chiếm lợi của hắn quá nhiều, đối diện hắn nàng luôn cảm thấy chột dạ.

Ánh mắt của Diêm chủ đảo qua nhìn Ảnh Nhất và Khôi Lang, hai người họ lập tức hiểu ý, cung kính hành lễ rồi lui xuống.  

Nhất thời trong viện chỉ còn lại hai người, một người đứng trong cửa phòng, một người đứng trong viện.

Phượng Cửu thấy chỉ còn lại hai người họ, hơn nữa nhìn tình hình Diêm chủ căn bản không có ý định đi ra, đối với chuyện cô nam quả nữ ở cùng phòng, nàng cảm thấy rất nguy hiểm, cho nên nàng liền đứng bất động trong viện.

Hai người này có hai suy nghĩ khác nhau, một người không muốn ở một mình một chỗ với hắn, một người lại muốn ở cùng nàng, vì thế tạo nên chuyện một người thì đứng bất động trong phòng, một người ở trong viện không đến gần, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí vô cùng quỷ dị. 

“Không phải bổn quân bảo nàng qua đây sao?” Hắn nén giận nhìn nàng, cảm thấy nàng không biết tốt xấu.


“Hì, ta cảm thấy đứng ở đây rất tốt, có chuyện gì chúng ta không thể thể nói ở trong viện sao? Ngươi xem, thời tiết rất đẹp.” Nàng ngẩng đầu nhìn trời lại thấy sắc trời u ám, một đám mây đen bay qua, giống như sắp mưa vậy, khóe môi không khỏi giật một cái, ngượng ngùng cười.

Nhìn vẻ mặt nàng phòng hắn như phòng sói, Diêm chủ bị chọc tức mà bật cười, trực tiếp tiến lên kéo nàng vào trong phòng. 

“Nè, nè Diêm chủ, ngươi có thể đừng thô lỗ như vậy được không? Tuy rằng giờ là ban ngày nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng quả thực không tốt!” Nàng bị kéo chạy chậm vào phòng, vừa kêu cào muốn rút tay về, nhưng sức lực làm sao khỏe bằng hắn được.

“Yên tâm, nếu thanh danh của nàng bị hủy, bổn quân sẽ chịu trách nhiệm!”

Nghe thấy lời này, khóe miệng nàng giật giật, vội vàng nói: “Chuyện này không…” Lời còn chưa nói xong đã trợn tròn mắt, chỉ thấy hắn phất ống tay áo, một luồng khí vút qua, “ầm” một tiếng đóng lại cánh cửa. 

Lập tức nàng có chút căng thẳng, vội nói: “Ban ngày ban mặt đóng cửa làm cái gì?”

“Không đóng cửa bổn quân sao có thể tiếp tục chuyện vẫn chưa làm xong?”

Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp giận dữ mang theo từ tính, giọng nói trầm thấp rất có sức hấp dẫn của nam nhân này vô cùng mê người, khiến nàng nghe thấy trái tim không khỏi rung động, không nhịn được theo bản năng hỏi: “Chưa làm xong chuyện gì?” 

Vừa dứt lời liền cảm giác được bàn tay to lớn vòng qua eo nhỏ của nàng, một luồng lực đạo từ bàn tay truyền tới, ôm nàng vào trong lòng, lực đạo mạnh khiến nàng không phòng bị bỗng chốc đập vào vòm ngực rắn chắc của hắn, mũi nháy mắt truyền đến cảm giác đau đớn, còn chưa kịp mở miệng, một trận trời đất quay cuồng, cả người bị ôm ngã đè trên giường…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận