Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Lúc này, đôi mắt Ảnh Nhất cũng khẽ động, nhìn cửa phòng đóng kín, gương mặt hiện lêm tia kỳ dị, thầm nghĩ: Giữa thanh thiên bạch nhật, cứ coi như chủ tử muốn Quỷ Y cũng không nên xằng bậy chứ?

Nghĩ đến chuyện này, hắn ho khẽ một tiếng, một bộ đoan trang nói: “Ngươi đừng nghĩ lung tung, ban ngày ban mặt hai người họ ở bên trong có thể làm gì được chứ?”

Khôi Lang khinh bỉ liếc nhìn hắn: “Ngươi không nghĩ vớ vẩn sao biết ta đang nghĩ linh tinh?” Lời vừa dứt, trên mặt hắn lộ ra ý cười hưng phấn: “Tuy rằng ta rất muốn ở bên trong đó chủ tử có thể làm gì đó với Quỷ Y, có điều ngươi nói cũng phải, ban ngày ban mặt chủ tử chắc hẳn sẽ không mất lý trí mới đúng.” 

Nhưng vừa dứt câu liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ của Quỷ Y cùng giọng nói vội vàng của chủ tử, sắc mặt hai người họ trở nên quỷ dị.

“Chết tiệt! Ngươi đang làm gì đó!”

“Nàng không tự cởi, bổn quân chỉ có thể tự mình động thủ.” 

“A! Vô lại! Đừng xé y phục của ta!”

“Không xé sao có thể thấy được.”


“Cút ngay!” 

“Đừng làm loạn.”

“A! Eo của ta! Đau, đau quá, ngươi nhẹ một chút!”

“Nàng thả lòng một chút, đợi lát nữa sẽ không đau nữa.” 

Nghe đến đây, hai người canh giữ ngoài viện há hốc miệng, ngẩn người nhìn gian phòng đóng kín cả cửa chính lẫn cửa sổ kia, trong lòng vừa kích động, vừa hưng phấn, lại thêm ngạc nhiên mừng rỡ.

Chủ tử đã đẩy ngã Quỷ Y rồi sao? Lại còn chọn ban ngày để làm? Cái này cũng quá mãnh liệt đi?

Thế nhưng trong phòng lại là một tình cảnh khác. 

Phượng Cửu nằm sấp trên giường, hồng ý trên người bị Diêm chủ xé rách hở ra vùng eo, lộ ra vùng da thịt trắng nõn, nhưng lúc này trên vùng da thịt kia lại có một vết bầm xanh tím, Diêm chủ đang bôi thuốc lên chỗ bầm tím đó, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp để máu tụ có thể tan ra. 


Mỗi một lần xoa bóp, đổi lại chính là tiếng hít khí của Phượng Cửu, rõ ràng hắn đã không dùng lực rồi nhưng vẫn nhìn thấy nàng đau đến nỗi trán đầy mồ hôi, thấy gương mặt nhỏ bé của nàng nhăn nhó, hắn không khỏi đau lòng, động tác tay cũng nhẹ nhàng, vốn dĩ nhẹ nhàng xoa bóp trở thành nhẹ sờ, lúc này không đau nữa nhưng toàn thân Phượng Cửu bị cọ sát nhiều mà nổi da gà.

“Được rồi, đừng xoa nữa.” 

Nghe thấy giọng ghét bỏ của nàng, sắc mặt Diêm chủ đen kịt, nhưng vừa nghĩ đến hắn khiến nàng bị bầm tím lại không tức giận được, lại nghĩ đến lúc trước mình hung hăng phóng túng, mang tai không khỏi nóng lên, bây giờ mới hết giận, lúc này hơi mất tự nhiên.

Nhưng hắn là một người kiêu ngạo, cứ coi như không tự nhiên cũng sẽ để nàng nhìn ra, vì thế mặt sầm xuống, mím môi mỏng, mamg bộ dáng cao lãnh lui ra sau một bước, đứng bên giường nhìn nữ nhân đang nằm sấp trên giường.

Ánh mắt dừng lên bộ y phục bị xé rách, mắt khẽ động, nhẹ ho một tiếng, hỏi: “Quần áo của nàng ở đâu? Bổn quân lấy một bộ để nàng thay.” 

Phượng Cửu trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ngươi ra ngoài, gọi Lãnh Sương vào đây cho ta, sai người chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”

Diêm chủ liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt quét qua đôi môi sưng đỏ của nàng, gương mặt nóng lên không được tự nhiên, hắn nhanh chóng di chuyển tầm mắt, gương mặt lạnh lùng trầm giọng đáp: “Ừm, nàng nằm đi! Bổn quân gọi người giúp nàng.”

Nói xong, lúc này mới bước ra ngoài. 

Bởi vì Phượng Cửu vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, vì thế đem thần sắc không được tự nhiên cùng mang tai nóng lên đỏ rực của hắn thu vào trong tầm mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, đợi hắn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, nàng không nhịn được mà mắng một câu.

“Giả vờ giả vịt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận