“Làm sao đây? Bọn họ liệu có hoài nghi ta hay không?” Ông thấp giọng lẩm bẩm, lúc này trong lòng quả thực không chắc chắn.
Vốn tưởng rằng có thể mang Phượng Tiêu về nhưng ai biết trong viện ông ta phòng ngự quá chặt, người ông phái đi đều không có thể đến gần căn phòng kia nửa bước, cũng may mà ngoại trừ tử trận, không còn ai sống sót, có lẽ bọn họ sẽ không đoán được có liên quan đến ông.
“Đúng rồi, bọn họ không có lý do hoài nghi ta, cũng không có chứng cứ, ta không cần tự dọa mình.”
Ông hít sâu một hơi, xoa dịu tâm tình căng thẳng cùng hoảng sợ, ngồi lên long ỷ, khí lực toàn thân giống như bị hút sạch vậy, lúc trước vẫn luôn căng thẳng đi tới đi lui, hiện giờ vừa ngồi xuống lại phát hiện tay chân mình đều sợ đến toát mồ hôi lạnh, không có sức đứng lên.
Một lúc lâu sau, ông mới gọi một tiếng, một người mặc hắc y xuất hiện trong đại điện.
“Chủ tử.” Người mặc hắc y kia cung kính hành lễ, gọi một tiếng.
“Triệu hồi mấy võ tông được phái đi canh chừng tam vương gia về đây, tối nay trong cung tăng cường phòng bị.” Ông trần giọng phân phó, sau khi bình tĩnh lại, đầu óc đã bắt đầu đổi vận.
Vốn dĩ lo lắng hôm nay Mộ Dung Dật Hiên đi Phượng phủ ngăn cản sẽ gây ra phiền phức, vì thế ông phái mấy võ tông canh chừng hắn, giam hắn trong vương phủ, không để hắn bỏ đi làm hỏng việc, cũng may mà ông sai người canh chừng, bằng không những chuyện liên tiếp xảy ra hôm nay, ông thực sự sợ sẽ không ứng phó được.
“Vâng.” Hắc y trong đại điện đáp lại, nhanh chóng rời đi.
Thấy vậy, Mộ Dung Bác hơi trầm tư, suy nghĩ nam nhân tên Diêm chủ kia rốt cuộc là ai? Vì sao ngay cả người của Thanh Đằng quốc cũng đều sợ hắn? Còn có thực lực như vậy, có thể giết chết một lão quái nhân kỳ Nguyên Anh, hắn đến cùng có lai lịch thế nào?
Chuyện xảy ra ở Phượng phủ truyền đi khắp thành Vân Nguyệt giống như cơn gió vậy, tuy rằng Mộ Dung Dật Hiên không ra khỏi phủ, lúc này cũng nghe được tin tức.
Hắn ngồi trong đình trong phủ, nhìn về hướng Phượng phủ, ánh mắt sâu thẳm mang theo tia phức tạp.
Giết chết kỳ Nguyên Anh? Nam tử kia là người trong lòng nàng sao? Nếu không phải thì nàng chính là người mà nam tử kia yêu. Sao nàng có thể quen biết được người như vậy? Là trong khoảng thời gian rời đi đã gặp được sao?
Nghĩ đến nàng nói rằng nàng với hắn là chuyện không có khả năng, thậm chí hắn đã từng khờ khạo cho rằng chỉ cần thực lực của hắn tu luyện đến cao độ nhất định, chắc chắn có thể khiến nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nhưng hiện tại...
“Chỉ sợ vĩnh viễn đều không thể!” Hắn cười khổ, khẽ nói, thần sắc hiu quạnh lại cô đơn.
Có lẽ hắn cũng không yêu nàng sâu đậm như trong tưởng tượng, nếu không vì sao khi phụ vương hắn sai người canh giữ vương phủ, hắn lại không thử trốn ra ngoài?
Kỳ thực trong lòng hắn rất rõ, có rất nhiều chuyện đều không sao cùng lúc có được, giữa nàng và Mộ Dung gia, hắn kiên quyết chọn bảo vệ hoàng tộc Mộ Dung bọn họ, không làm dao động quốc thể, không cho Thanh Đằng quốc có lý do diệt quốc, mà chuyện này đã định trước hắn vĩnh viễn mất đi nàng...
“Chủ tử, quốc chủ đã cho những người kia rời đi rồi.” Một hộ vệ áo đen đi tới phía sau hắn, nói.
Mộ Dung Dật Hiên trầm mặc, ngồi yên không nói gì.
Mà tên hộ vệ sau lưng cũng đứng yên đó, không rời đi, dường như đang do dự chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Dật Hiên hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lúc này tên hộ vệ kia mới nói: “Hôm nay vào lúc thái tử Thanh Đằng quốc ở trước mặt đối đầu với đám người của Phượng đại tiểu thư, quốc chủ dẫn người xông vào viện của Phượng gia chủ từ phía sau, nhưng trong viện kia có tám võ tông canh giữ, quốc chủ không đạt được ý muốn, sau khi chạy trốn đã tổn thất vài người.”
Mộ Dung Dật Hiên nghe đến đây, bỗng nhiên xoay người lại, đáy mắt hiện tia máu, nắn chặt tay, không nén nổi tức giận...