Giọng nói của Quan Tập Lẫm hơi ngừng lại, hắn hơi lưỡng lự nói: “Nhưng, không ngờ rằng một miếng ngọc phiến nho nhỏ đó lại đến từ Đại Yến quốc – một cường quốc cấp 3.”
Nếu là lúc trước, thậm chí hắn còn không dám nghĩ đến việc người của một quốc gia cấp chín như bọn hắn sẽ đụng chạm với người của quốc gia cấp sáu, càng không dám tưởng tượng rằng sẽ có một ngày bọn hắn sẽ đi nghe ngóng chuyện của một cường quốc cấp ba.
Mà hình như, từ sau khi hắn gặp tiểu Cửu thì cuộc đời của hắn cũng gặp phải những thay đổi rất lớn. Thậm chí hắn có thể khẳng định, đừng nói đến cường quốc cấp 3, ngay cả vương chiều cấp một hắn cũng có thể vào được.
“À! Nghiêm quản sự đó nói là đồ của quốc gia cấp chín Đại Yến quốc sao?” Phượng Cửu chớp mắt, rồi gật đầu: “Vậy thì hẳn là như vậy rồi.”
“Cái gì là như vậy cơ?” Quan Tập Lẫm thắc mắc hỏi.
“Ta biết gia gia bị ai bắt đi rồi, ta chỉ phân tích qua một chút. Tu vi của đối phương thâm sâu khó lường, hắn có thể lẻn vào Phượng phủ một cách dễ dàng, bắt gia gia đi mà không hề làm bị thương những người trong phủ. Nên có thể kết luận rằng, đối phương sẽ không gây hại tới tính mạng của gia gia, mà người có tu vi như vậy chắc chắn không phải là người của Diệu Nhật quốc mà chắc chắn là người của quốc gia khác.”
“Đã là người của quốc gia khác, lại là người có tu vi như vậy nhưng không hề làm tổn thương gia gia. Vậy rất có khả năng là người mà gia gia quen biết. Do đó ta từng nói với cha, ta từng đến phòng của gia gia tìm một vòng, sau đó huynh đoán xem ta đã phát hiện ra cái gì?” Đôi mắt của nàng nheo lại, trong đôi mắt lanh lợi đó tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy sắc mặt của cô, Quan Tập Lẫm ngơ ngác, nói với vẻ mặt kì lạ: “Ý muội nói là muội đã phát hiện ra ai là người bắt gia gia đi rồi sao?”
“Ha ha, vẫn chưa, nhưng có điều, ta có thể khẳng định đây là người mà gia gia quen biết, huynh xem.” Nàng rút từ trong không gian ra một bức họa đang cuộn tròn, vừa mở ra vừa nói: “Phòng của gia gia không phải ai cũng có thể vào được, hôm đó ta kiểm tra phòng của ông ấy một lượt thì phát hiện được thứ này.”
“Bức họa mỹ nhân sao?”
Quan Tập Lẫm hơi kinh ngạc, bức họa này có chút kì lạ, là bức họa mỹ nhân nhưng không chỉ có một mỹ nhân mà còn có một con phượng hoàng bầu bạn, mà điều kì lạ là con phượng hoàng kia đang sải cánh muốn bay như lại bị mỹ nhân mặc chiếc váy màu xanh nhạt tao nhã trong bức họa đó níu lấy cánh.
Đôi mắt mùa thu của mỹ nhân ẩn chứa sự tức giận, dường như đang giận dữ nhìn con phượng hoàng đang muốn tung cánh bay kia. Bức tranh giống hệt như thật, bút pháp và kết cấu cũng rất kỳ lạ không hề giống với những bức họa mỹ nhân khác.
Nhìn thấy cuộn tranh kì lạ và thú vị đó, hắn toét miệng cười: “Không ngờ gia gia cũng cất dấu tranh mỹ nhân, mỹ nhân trong bức họa này rất đẹp, có phải đây là chân dung trước đây của tổ mẫu không? Có điều sao mỹ nhân đó lại níu giữ một con phượng hoàng nhỉ? Đúng là một bức tranh có bút pháp và kết cấu kì lạ.”
“Ta vốn cũng cho rằng như vậy, nhưng khi cầm bức tranh đi hỏi cha thì ông ấy nói không phải như thế. Người con gái trong bức tranh ông ấy cũng chưa từng gặp, huống hồ huynh không cảm thấy bức tranh này có hàm ý gì sao? Hơn nữa, trên bức tranh này còn có vết tích của linh đồ.” Nàng cười nhẹ, nghĩ đến hàm ý của bức họa này, nụ cười trên môi lại càng tươi hơn.
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm sửng sốt: “Vết tích của linh đồ sao? Vậy là có ý gì?”
“Mỹ nhân trên bức họa có linh lực dao động, cũng có thể nói, bức họa này là do một vị tu tiên vẽ, dùng linh lực để vẽ ra, huynh có nhìn thấy dấu vết của hai ngón tay phía dưới bức họa không? Đó không phải là chu sa mà là tiên huyết. Bức tranh này không chỉ để thưởng thức mà còn có một tác dụng khác. Nếu như dấu viết của hai ngón tay này mất đi, tức biểu thị người đó cũng không còn nữa. Vết tích linh đồ này gần giống như đèn Trường Mệnh, chúng đều có một tác dụng giống nhau nhưng vết tích linh đồ cao cấp hơn, ở những quốc gia bình thường vẫn chưa xuất hiện vết tích linh đồ như thế này.”