Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe vậy, Ảnh Nhất nhìn vào trong phòng, thấp giọng nói: “Có lẽ ngài ấy muốn đợi Quỷ Y làm xong việc, sau đó nhớ tới ngài ấy thì ngài ấy mới ra.” Tâm trạng của chủ tử không tốt, mấy người bọn họ thân là thuộc hạ nên cũng căng thẳng một chút.

Hai ngày này Khôi Lang được nhảy nhót vui sướng nhưng hắn thì đến cười hắn còn không dám cười.

“Đợi Quỷ Y nhớ tới ngài ấy sao?” 

Sắc mặt của Khôi Lang kì lạ nói: “So với việc đó, thì ta lại thấy chủ tử tự mình đi đến tiểu viện của Quỷ Y thì hay hơn đó, đến trước mặt của nàng ta đi đi lại lại, phải làm điều gì đó thực tế một chút.”

Đợi Quỷ Y nhớ tới chủ tử sao? Ha! Câu nói này thật khó nghe. Nếu như chủ tử cứ đợi như vậy thì có lẽ Quỷ Y sẽ quên luôn ngài ấy.


Ảnh Nhất liếc hắn, kiến nghị: “Hay là, ngươi đi vào bày kế cho chủ tử xem sao?” 

“Lại là ta sao?”

Khôi Lang trừng mắt: “Bụng dạ ngươi đừng độc ác như vậy chứ. Tại sao cứ việc gì không tốt là đều giao cho ta làm? Có gan thì ngươi làm đi, ta không đi.”

“Không đến chỗ của chủ tử thì ngươi có thể đến chỗ của Quỷ Y mà!” Ảnh Nhất tiếp tục nói: “Hai ngày nay không phải là ngươi thường chạy qua chạy lại chỗ của Quỷ Y sao? Trước mặt của nàng ta ngươi nói tốt về chủ tử nhiều một chút, nhắc nhở nàng ta một chút thì có lẽ nàng ta sẽ qua đây đó.” 

Nghe vậy, Khôi Lang mới nói: “Mặc dù mấy hôm nay ta thường xuyên đến chỗ của Quỷ Y thật, nhưng không làm thế nào để gặp được nàng ta. Hình như nàng ta đang bận rất nhiều việc. Hơn nữa nếu như không phải dặn dò mấy người Phượng vệ đó làm một số việc thì nàng ta chỉ ở miết trong phòng tu luyện, cũng không để cho ai làm phiền. Như vậy nếu ta có muốn nói vài lời tốt thay chủ tử thì cũng không có cơ hội.”

Nói xong, dường như hắn lại nhớ ra điều gì đó rồi hắn lại hỏi: “Không phải chủ tử và Phượng gia chủ vẫn nói chuyện với nhau bình thường đó sao? Sao hai ngày này ngài ấy lại không đi nữa?” Tạo mối quan hệ tốt với nhạc phụ tương lai cũng rất quan trọng, huống hồ, hiện tại khó lắm bọn họ mới có cơ hội ở trong Phượng phủ, cơ hội tốt như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Hai ngày này, Phượng gia chủ bế quan tu luyện, chủ tử đương nhiên cũng không đến làm phiền.” Ảnh Nhất mở miệng nói. 


“À, thì ra là như vậy.” Khôi Lang gật đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Vậy ta đến chỗ của Quỷ Y xem một chút vậy! Ngươi cũng khuyên chủ tử nhiều một chút, đừng cứ ở trong phòng tu luyện mãi thế, phải biết trân trọng thời gian hiện tại chúng ta ở trong Phượng phủ, nhất định phải nắm chặt cơ hội này.”

Hắn vừa nói, vừa đi ra ngoài, muốn đến chỗ của Phượng Cửu xem tình hình.

Còn trong phòng, Diêm chủ không hề tu luyện mà hắn đang nghe hai người bên ngoài kia nói chuyện. Hắn nghĩ, hắn cũng từ xa xôi nghìn dặm tới đây, lẽ nào còn chưa được coi là thể hiện thành ý trước mặt nàng sao? 

Nữ nhân này đúng là kiểu không hiểu phong tình, hắn không phải sớm đã biết như vậy rồi sao? Tích cực thể hiện với nàng sao? Không chừng, hắn càng tích cực, càng không đi tìm nàng ta thì nàng ta càng vui vẻ thanh tĩnh.

Nghĩ tới đây, đôi mắt hắn trầm đục, hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Muốn bỏ bổn quân sang một bên sao? Nàng không có cơ hội đó đâu.” Hạ quyết tâm, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Ảnh Nhất ở bên ngoài thấy hắn đi ra liền hành lễ: “Chủ tử.” 


“Ừ.” Diêm chủ đáp rồi bước ra ngoài, trên đường đến chỗ của Phượng Cửu thì hắn gặp Khôi Lang đang quay về.

“Chủ tử, đại tiểu thư không có ở trong tiểu viện, nghe nói là đến sau núi rồi.”

Nghe vậy, một tia sáng âm u xẹt qua đôi mắt đen láy của hắn, hắn cảm thấy có chút kì lạ: “Sau núi sao? Không phải gần đây mấy người Phượng vệ đó vẫn thường lui tới sau núi sao? Nàng ấy đi đến đó làm gì vậy?” 

“Cái này thì thuộc hạ không rõ lắm. Có điều gần đây thường thấy nàng ta dặn dò Phượng vệ làm một số việc, hơn nữa còn âm thầm điều động một vài thế lực trong thành Vân Nguyệt, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận