Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phượng Cửu xoa xoa mũi, ngước mắt lên nhìn hắn, cười híp mắt hỏi: “Diêm chủ? Còn việc gì sao?”

“Bổn quân đến đây cũng chỉ vài ngày, nhưng nàng lại không cố gắng làm tròn bổn phận của chủ nhà, lẽ nào nàng không thể bỏ ra một ngày để đi dạo cùng bổn quân sao?” Hắn nói với nàng bằng một giọng nói trầm ấm rồi lại dùng đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm nàng. Nếu như nghe kĩ thì còn có thể nghe được sự oán trách trong giọng nói đó, nó giống như một oán phụ chuẩn bị phải sống lạnh lẽo một mình vậy.

“Ha ha, cái này...” 

Nhìn thấy nàng cười ngượng ngùng, đôi mắt đen láy đang chuyển động dường như đang định đưa ra chủ ý gì đó thì hắn liền cắt lời nàng ngay lập tức, hung dữ uy hiếp: “Nàng dám viện cớ với bổn quân thử xem.”


Nghe vậy, khóe miệng của Phượng Cửu giật một cái, nàng liếc hắn, mặt mũi tươi cười nói: “Diêm chủ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn nói là lần này là ta quay về thay y phục rồi ra ngoài cùng ngươi.”

Nghe thấy những lời đó, sắc mặt của Diêm chủ mới dãn ra, hắn liếc qua bộ váy màu hồng trên người nàng rồi nói: “Bộ y phục này cũng khá đẹp.” Ngụ ý của nó chính là, ta nhìn thấy nó cũng rất đẹp không cần thay cũng được. 

“Như thế này mà được sao? Nhưng lần này là ta đưa Diêm chủ ra ngoài chơi thì phải trang điểm lại từ đầu. Ha ha, ngài an tâm, ta sẽ không tìm cớ bỏ trốn đâu. Ta quay về thay y phục, ừm, không mất nhiều thời gian đâu, ngài có thể đến tiền đình kia đợi ta trước.”

Diêm chủ nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều chỉ nói: “Bổn quân về tiểu viện của nàng đợi nàng.” Đã bị lừa quá nhiều lần rồi, nên lần này nàng đồng ý ra ngoài cùng hắn nhanh như vậy thì hắn đã cảm thấy có chút khó tin rồi.

“Cũng được.” Phượng Cửu cười nhẹ nhàng đáp lời rồi mới quay về cùng hắn. 

Nhìn thấy hai người họ đang đi về, Khôi Lang và Ảnh Nhất ở cách đó không xa bỗng nhìn nhau, Khôi Lang hỏi: “Ngươi đoán xem Quỷ Y định làm gì? Nàng ta thật sự định đi dạo cùng chủ tử sao? Sao ta lại cảm thấy nàng ta sẽ lại nghĩ ra thứ quái quỷ gì đó nhỉ?”

“Ngươi không nghe thấy chủ tử nói sẽ đến tiểu viện của nàng ấy chờ sao? Có lẽ sẽ không bị lừa nữa đâu.” Ảnh Nhất nói rồi đi theo hai người phía trước.


Thấy vậy, Khôi Lang cũng đi theo, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn suy nghĩ, người khác nói thế nào thì cũng không khiến hắn phải suy nghĩ nhiều. Nhưng Quỷ Y này...thì hơi khó nói. 

Phượng Cửu về tới tiểu viện thì kêu người bưng một bình trà lên cho Diêm chủ, còn bản thân thì đi vào phòng thay y phục.

Khôi Lang và Ảnh Nhất theo sau Diêm chủ, hai người đó vẫn luôn để ý thấy, hình như từ lúc Quỷ Y nói sẽ ra ngoài cùng với chủ tử, trên môi của chủ tử vẫn luôn mang theo một nụ cười như có như không. Có lẽ chính hắn cũng không biết, hiện tại vẻ mặt của hắn dịu dàng và vui vẻ như thế nào, rõ ràng là đang bưng trà uống nhưng môi thì mím còn đầu thì hướng về phía căn phòng đang đóng chặt cửa đó và để ý từng nhất cử nhất động trong đó. Tất cả những điều đó cũng đủ khiến hai người phía sau chỉ biết im lặng mà nhìn trời.

Họ cảm thấy hiện tại hắn giống như một đứa trẻ vậy, vui đến mức tít mắt rồi. 

Quỷ Y mới nói sẽ cùng hắn đi ra ngoài thôi mà hắn đã vui đến như vậy rồi, vậy thì đến đêm động phòng hoa trúc hắn sẽ vui mừng kích động đến mức nào?


Chỉ nghĩ thôi, hiện tại bọn họ đều không kìm nén được mà lo lắng thay cho hắn.

Vốn dĩ còn tưởng rằng hôm đó chủ tử và Quỷ Y đã làm việc gì đó ở trong phòng rồi, nhưng xem bộ dạng của hai người đó mấy hôm nay thì có thể biết được chủ tử chưa hề ra tay, nếu như ra tay rồi thì đâu có như vậy chứ? 

Ai! Cứ nói đến cái vị chủ tử không biết làm thế nào để thông suốt trong chuyện tình cảm này là những người thân làm thuộc hạ như bọn họ lại thấy rất nóng lòng.

Thấy hắn đã uống hết một chén trà rồi lại rót thêm một chén nữa, rồi lại nhìn vào căn phòng đó, Khôi Lang ho nhẹ một tiếng, đi lên phía trước...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận