Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

“Chủ tử, người không cần vội, Quỷ Y trang điểm càng lâu thì càng chứng minh nàng ấy quan tâm ngài. Không phải tục ngữ nói rồi sao? Nữ nhân sửa soạn vì người mình thích. Nàng ấy chính là đang trang điểm vì chủ tử. Bằng không, cùng sẽ không vì ra ngoài cùng chủ tử mà còn đặc biệt quay về thay y phục.”

Nghe vậy, Diêm chủ bất giác giật mình, tay bưng chén trà khẽ rung, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia sáng nhìn về hướng căn phòng đó, thầm nghĩ: Nàng thật sự đang trang điểm vì hắn sao?

Ừ, đúng rồi, cùng hắn ra ngoài sao lại phải về thay y phục chứ? Đúng là nữ nhân sửa soạn vì người mình thích, nếu nói như vậy thì chẳng phải nàng cũng quan tâm hắn sao? 

Cũng đúng, nữ nhân thường miệng nói một đằng nhưng bụng nghĩ một nẻo, nếu như có thích thì cũng không thừa nhận, ừm, hắn biết rồi.


Nghĩ tới đây, hắn một lòng mong đợi.

Thấy chủ tử đã khôi phục được sự điềm tĩnh và lạnh lùng thường thấy. Khôi Lang nhếch mép cười rồi lui về phía sau, hắn hất hàm với Ảnh Nhất cứ như thể đang hỏi: Thế nào? Ta đây quá thông minh đi, chọn đúng lời nói mà chủ tử thích nghe nhất. 

Ảnh Nhất liếc hắn một cái nhưng chẳng nói gì.

Có lẽ lời nói trước đó của Khôi Lang đã phát huy tác dụng, khoảng thời gian chờ đợi tiếp theo, Diêm chủ uống trà với tâm trạng rất tốt.

Mãi tới khi, một lúc lâu sau, khi nghe thấy tiếng mở ra của cửa phòng thì hắn mới giật mình một cái. Gần như theo bản năng nhìn về phía căn phòng, trong đầu mơ hồ mang theo vài phần chờ mong. Nhưng lúc mà hắn nhìn thấy người đi ra từ cánh cửa đó, khóe miệng khẽ giật một cái, chờ đợi cái gì chứ? Cái gì mà vui mừng chưa từng thấy chứ? Đúng là chỉ hao tâm tốn sức thôi. 

Tầm mắt của hắn di chuyển tử Phượng Cửu sang Khôi Lang đang ở phía sau, hắn lạnh lùng liếc Khôi Lang một cái.


Lúc Khôi Lang nhìn thấy Phượng Cửu đi ra, mồm há hốc, cả khuôn mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhất là lúc cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của chủ tử quét qua hắn, hắn càng cảm nhận được có một luồng khí lạnh vèo qua một tiếng rồi vụt lên. Hắn bất chợt rùng mình, trong lòng kêu khổ một hồi.

Cùng bởi vậy, hắn dùng một khuôn mặt khắc khổ nhìn Phượng Cửu rồi hỏi: “Đại tiểu thư, sao cô lại thay bộ y phục như thế này?” Thay y phục thì thay y phục, nhưng có chuyện gì xảy ra với cách trang điểm trên khuôn mặt đó vậy? Nếu sớm biết như thế này thì khi nãy hắn đã không nói những lời đó rồi. 

“Sao? Bộ này của ta không đẹp sao?” Phượng Cửu cúi đầu nhìn một lượt, một bộ quần áo nam màu trắng của nguyệt nha, tóc đen được búi lên, đứng đắn như hình dáng của một quý công tử nhanh nhẹn. Dù sao thì nàng vẫn cảm thấy khá dễ nhìn.

“Y phục thì dễ nhìn, nhưng gắn thêm bộ mày kiếm hết sức đậm đó thì hình như không được phù hợp cho lắm.” Một gương mặt đang dễ nhìn mà nàng ta lại có thể chỉnh ra được một cái hình dáng khác thế kia. Đừng nói chủ tử nhìn thôi đã thấy hoảng, ngay cả hắn nhìn cũng còn cảm thấy bực bội nữa mà. Như vậy mà còn có thể ra phố đi dạo sao?


“Ngươi cảm thấy thế nào?” Nàng cười nhẹ nhàng nhìn về phía khuôn mặt không có chút biểu cảm nào của Diêm chủ thì phát hiện khuôn mặt của hắn hình như lại đang căng lên. 

Diêm chủ liếc nàng một cái, môi mỏng khẽ mím nói: “Nàng cảm thấy tốt là được.”

“Ừm, ta cảm thấy như vậy không tệ, đi, hôm nay ta sẽ đi chơi cùng ngươi cả ngày, trời không tối không về.” Nàng sửa sang lại bộ quần áo nguyệt nha trên người, sau đó rút từ bên hông ra một cây quạt, mở ra soạt một tiếng, một tay chắp sau lưng, một tay cầm cây quạt nhẹ nhàng quạt ở phía trước thân, chân bước ra phía bên ngoài.

Nghe thấy nàng nói sẽ đi cùng hắn cả ngày, trời không tối không về thì khuôn mặt đang căng lên của Diêm chủ cuối cùng cũng dần dần dãn ra, hắn liếc Khôi Lang đang núp ở phía sau Ảnh Nhất rồi mới cất bước đuổi theo nàng, kề vai đi cùng với nàng ra khỏi phủ... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận