Thảo nào chủ tử lại lấy cực phẩm linh tửu giá trị ngàn kim ra, thì ra là đợi Quỷ y như lúc này? Nhưng mà, chủ tử thực sự sẽ khiến Quỷ y say khướt sao?
Hai người liếc mắt nhìn Lãnh Sương, cảm thấy trước tiên hẳn là bắt nàng đi, nếu không coi như Quỷ y say, nhưng nha đầu kia ở đây, chủ tử chính là muốn làm chút gì đó cũng không thuận tiện nha!
Vì vậy, ánh mắt Khôi Lang vừa chuyển, cười nói: “Lãnh Sương, ngươi về nghỉ ngơi trước đi! Nơi này có chúng ta coi chừng là được.”
Lãnh Sương liếc mắt nhìn bọn họ, không nói gì, vẫn lặng lặng như trước đứng ở trong viện. Lời nói trong phòng nàng cũng nghe thấy rồi, chỉ sợ tâm trạng chủ tử không tốt uống nhiều rồi làm ra chuyện gì đó.
Hai người thấy nàng căn bản không để ý tới bọn họ, Vì vậy, Khôi Lang trao đổi ánh mắt với Ảnh Nhất, rồi toét miệng cười hỏi: “Lãnh Sương, ngươi đi theo Quỷ y đã bao lâu rồi? Thấy nàng rất tín nhiệm ngươi! Lần trước đi Thanh Đằng quốc cũng chỉ dẫn ngươi đi.”
Nhìn hai người đang đến gần, nàng nhíu mày: “Các ngươi...” Lời vừa ra, gáy tê rần, cả người liền ngất đi.
Nhìn Lãnh Sương ngã trên mặt đất, Khôi Lang trừng mắt với Ảnh Nhất: “Làm sao người không đỡ nàng?”
Ảnh Nhất nhìn hắn một cái, cũng nói: “Vì sao ngươi không đỡ?”
“Ta thấy ngươi khá gần đấy!”
“Ta lại nghĩ ngươi sẽ đỡ,”
Hai người nói xong, im lặng trừng mắt nhìn nhau, thật lâu sau, Khôi Lang mới nói: “Ngươi nhanh ôm nàng đến gian phòng kia đi.”
“Ngươi ôm, ta không ôm.” Ảnh Nhất trực tiếp thối lui, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Nghe nói thế, lại nhìn thấy hắn nhanh chóng thối lui, Khôi Lang chỉ hận không thể đi tới đạp hai chân hắn. Hung tợn trừng hắn một cái, lại nhìn Lãnh Sương đang bất tỉnh trên mặt đất, do dự một chút, lúc này mới tiến lên khom lưng ôm người lên, mang vào trong phòng.
Còn hai người đang uống rượu trong phòng, lại là một cảnh tượng khác.
Áo khoác vốn khoác trên người Phượng Cửu đã bị cởi ra, chỉ mặc áo trong, tay nàng bưng bát uống một ngụm rượu to, mãi đến khi trong bát cạn rượu, mới để bát xuống bàn thật mạnh: “Rót tiếp.”
Diêm chủ ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn nữ nhân có vẻ say rượu hai mắt mê ly, trên mặt phiếm hồng, ánh mắt sâu thẳm giật giật, cũng không rót nữa, mà gắp chút đồ ăn cho nàng: “Ăn chút đồ ăn đi.”
“Rượu, ta muốn rượu.” Nàng khoát tay áo, nâng bát đẩy tới trước mặt hắn, ngón tay chỉ vào trong bát: “Nơi này, rót.”
Thấy thế, Diêm chủ nhấc vò rượu lại rót cho nàng một bát, đây là linh tửu, cho dù tác dụng chậm lại lớn cũng không quá hại thân, hơn nữa nàng ít nhiều đã ăn chút đồ ăn, uống nhiều một chút cũng không sao.
Nàng một chén lại một chén uống vào, một vò linh tửu rất nhanh thấy đáy. Diêm chủ hoảng hốt nhìn vò rượu trống không, lại nhìn nữ nhân bên người, vừa nhìn, không khỏi nhíu mày: “Nhìn bản quân làm gì?”
Lúc này, nữ nhân uống say đang hai tay nâng cằm, mặt đỏ lên, cười híp mắt nhìn hắn, ý thức mơ hồ, trong mắt hiện lên tia sáng, làm hắn không khỏi cảm thấy thú vị.
Thì ra, nàng uống say lại đáng yêu như vậy.
Đáng yêu? Thật không ngờ, từ như vậy cũng có lúc xuất hiện trong đầu hắn.
“Ta lén nói cho ngươi chuyện này, ngươi qua đây.” Nàng híp đôi mắt đã say mang theo mị hoặc và câu người nhìn hắn, ngoắc ngón tay về phía hắn.
Thấy vậy, trong lòng Diêm chủ khẽ nhảy, tim đập giống như nai nhỏ chạy loạn, lại ma xui quỷ khiến đến gần, nhìn đôi môi kiều diễm ướt át ngay trước mắt, hô hấp của hắn không khỏi nặng thêm vài phần.