Mọi người đều mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Dung Bác như một kẻ điên, ai cũng không ngờ rằng miệng hắn lại nói ra những lời điên cuồng như vậy, phải biết rằng, coi như thật là hắn đem người đi phục sát Phượng Tiêu thì cũng không thể đem việc này nói ra trước mặt nhiều người được, không chỉ mất lòng dân lại càng khiến cho người ta thất vọng...
Quả nhiên, sau khi đám binh vệ kia nghe thấy lời của hắn đều bị kích động một loạt, cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Còn Mộ Dung Bác dường như lúc này không thèm để ý, đúng vậy, hắn không quan tâm, bởi vì hắn bây giờ người không giống người quỷ không giống quỷ, chỉ thấy sự điên cuồng, vừa bị lời của Phượng Cửu kích động mà cái gì cũng nói hết ra.
Trong đầu hắn chỉ có thuốc giải, thuốc giải, thuốc giải! Ngoài thuốc giải là muốn tiêu diệt Phượng phủ, ý nghĩ mãnh liệt đem Phượng phủ san bằng!
Hắn cho rằng, hắn rơi vào tình trạng như bây giờ đều là do Phượng phủ thế lớn lấn chủ gây nên, nhưng hắn chưa từng nghĩ Phượng phủ thế lớn xưa nay chưa từng lấn chủ, thậm chí bọn họ còn luôn bảo vệ Diệu Nhật quốc, luôn bảo vệ Mộ Dung gia, là hắn không có lòng khoan dung suy nghĩ viển vông rằng người hết sức trung thành hại hắn, nên hắn mới rơi tình trạng như ngày hôm nay.
Còn Phượng Cửu nghe thấy hắn nói hết ra, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt lộ ý cười nhạt. Nàng để Khôi Lang hạ thuốc hắn, ngoại trừ khiến hắn già yếu còn khiến hắn trong lúc khủng hoảng mất đi lý trí, dễ dàng kích động.
Coi như là nàng định trừng trị hắn, lật đổ quốc gia, phá hủy vưởng chiều của hắn, nàng cũng muốn cho mọi người biết đây là Mộ Dung Bác muốn diệt Phượng phủ, là Mộ Dung Bác chống lại Phượng phủ.
Bằng danh tiếng của Phượng phủ mấy đời trung lương, nàng tin sau khi lật đổ vương chiều của Mộ Dung Bác, cha của nàng có thể dễ dàng tiếp nhận và nắm giữ Diệu Nhật quốc này, trở hành quân chủ của Diệu Nhật quốc!
Không sai! Nàng chính là có chủ ý này, sau khi Mộ Dung Bác lại một lần nữa động thủ, nàng đã chỉ có chủ ý này!
Vốn dĩ muốn đưa cha và gia gia của nàng đến đất nước khác, nhưng nàng nghĩ lại, nàng vẫn chưa đủ lông đủ cánh, đến nước khác, nếu như nàng ở bên cạnh họ thì còn có thể bảo vệ họ, nhưng nếu như nàng dời đi lang bạt phiêu du, lại lo lắng nơi mới họ sẽ bị thế lực các phương chèn ép.
Hơn nữa, Phượng phủ mấy đời sinh sống ở nơi đây, Diệu Nhật tuy chỉ là một tiểu quốc cửu đẳng, nhưng gia gia và phụ thân của nàng lại sinh ra và lớn lên ở đây, như thế nào đi nữa cũng có cảm tình thật sự, hơn nữa hiện tại vẫn chưa có tin tức về gia gia, nếu như dời đi sợ sau này gia gia không tìm được bọn họ.
Cho nên mới có ý đề cử cha nàng lên chức, chỉ có cha nàng lên chức trở thành quốc chủ của Diệu Nhật quốc, như vậy người mới không phải cùng nàng đi ra ngoài bôn ba, không phải cùng nàng ở bên ngoài phiêu bạt gặp nguy hiểm, hơn nữa còn ở đây đợi gia gia trở về nữa.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, thấy rằng đi đến nơi nào cũng không bằng quyết định đem Diệu Nhật quốc biến thành Phượng gia.
Bằng thực lực của nàng và mọi người trong Phượng gia,cha nàng tuyệt đối có thể ngồi vững vị trí quốc chủ của Diệu Nhật quốc! Trước mắt tuy lad tiểu quốc cửu đẳng, nhưng tương lai quốc gia của bọn họ nhất định sẽ đạt được bình xét cấp bậc cao hơn.
Lúc này, trong mắt nàng sáng lên, giọng nói lành lạnh ẩn chứa khí tức huyền lực truyền ra, rõ rệt truyền đến tai mọi người, giọng nói mang thêm sự uy áp và mạnh mẽ cùng với những lời đó làm khí thế hừng hực trong lòng mọi người dâng lên, khiến tâm hồn đều trào dâng rung động.