“Đúng là Phượng Tiêu...”
“Hắn không sao...”
“Lại còn thăng cấp lên võ hoàng! Trở thành võ hoàng ở độ tuổi còn trẻ như vậy, rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào vậy?”
Trong lòng mọi người ngoài nhạc nhiên ra thì còn kinh ngạc không nói lên lời, có người tu luyện cả đời cũng không thể đột phá võ tông, đó chính là lão gia của Cảnh gia trong thành Vân Nguyệt, Phượng lão thái gia của Phượng phủ, bọn họ tu luyện cả đời cũng chỉ đạt đến đỉnh cao của võ tông, nhưng tên Phượng Tiêu này, vốn dĩ chỉ là tu sĩ cấp đầu của võ tông, cho dù để cho hắn tu luyện thêm năm mươi năm nữa thì e rằng cũng khó mà đạt đến cấp võ hoàng được.
Nhưng lúc này hắn đã làm được rồi, không chỉ không hôn mê bất tỉnh mà còn trở thành võ hoàng số một của nước Diệu Nhật! Trở thành võ hoàng khi chưa đến trăm tuổi! Chuyện này... Chuyện này thật thần kỳ...
“Chết?”
Phượng Tiêu hừ mạnh một tiếng, trường thương trong tay lại một lần nữa rung lên: “Chết rồi để dễ bề cho ngươi tiêu diệt Phượng gia ta sao? Chết rồi để ngươi dễ dàng ức hiếp con gái ta sao? Phượng gia ta cả đời bảo về nước Diệu Nhật này, trung thành với Mộ Dung gia các ngươi là vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Ngươi lại ám sát ta? Rốt cuộc thì Phượng gia ta đã làm việc ác độc gì mà lại khiến ngươi không giết không được như vậy hả?”
Ông nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy tức giận với từng câu từng chữ chất vấn rồi vạch trần tội ác của hắn: “Ta ẩn cư trong phủ không ra ngoài, giao lại hết quyền hành, cũng không so đo chuyện ngươi ám sát ta, nhưng ngươi thì sao? Mộ Dung Bác nhà ngươi lại muốn gả con gái ta cho người khác làm thiếp! Muốn độc chiếm thế lực của Phượng gia ta! Muốn mua chuộc Phượng vệ của Phượng gia ta! Muốn hủy diệt cơ nghiệp mà Phượng gia trăm năm gây dựng! Nếu như bây giờ ta lại không đứng ra, há chẳng phải sẽ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Phượng gia ta hay sao!”
“Mộ Dung Bác! Bây giờ thời của ngươi đã qua, số mệnh của ngươi cũng đã tận! Giết ngươi chỉ làm bẩn trường thương của ta mà thôi! Ngươi tự kết liễu đi! Ngoài ngươi ra, con cháu của Mộ Dung gia, Phượng Tiêu ta cũng không so đo với chúng, chỉ cần bọn chúng không đối đầu với Phượng gia ta, ta nhất định không động chạm gì đến bọn chúng!”
Nghe vậy, trong lòng mọi người cũng cảm thấy xúc động, không ngờ trong lòng Phượng Tiêu này vẫn còn tồn tại hai từ nhân nghĩa, chuyện này hôm nay nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sau khi giết Mộ Dung Bác xong sẽ truy sát hết cả con cháu của hắn để tránh sau này bọn chúng quay lại báo thù.
Nhưng có lẽ là Phượng Tiêu niệm tình bằng hữu đời trước với Mộ Dung gia nên mới tha cho bọn họ một con đường sống, làm như vậy quả thực đã là tận tình tận nghĩa quá rồi!
Đôi mắt không hồn của Mộ Dung Bác dường như đã thực sự nhìn ra được bản thân đã hết thời nên giờ phút này, hắn ngẩn ngơ nhìn tất cả binh tướng quỳ xuống đất còn mặt hướng về Phượng phủ, hắn nhìn thế lực của những gia tộc kia đang đứng cách đó không xa nhìn tới, lại nhìn đám bách tính từng người từng người một thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vào người hắn rồi bàn tán xôn xao...
Dường như thế gian này chỉ còn sót lại một mình hắn, đầy cô đơn trống trải, vô cùng đau xót...
Rơi vào cảnh mọi người xa lánh như vậy thì có thể trách ai được nữa!
Khiến cho cả hoàng triều Mộ Dung chôn cùng mình, trách ai?
“Ha ha ha!... Mộ Dung Bác ta, sai một nước là sai tất cả... Ha ha ha...”
Tiếng cười lớn đầy bi thương giống như một chút tâm huyết cuối cùng của hắn, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên đấm ngực rồi cười lớn, máu tươi trong mồm phun ra, chân lảo đảo lùi về sau hai bước rồi cả người ngã ngửa ra ngự liên, hai mắt trợn lên nhìn trời rồi trút hơi thở cuối cùng.
Một người Quốc chủ của hoàng triều vậy mà lại sụp đổ thảm thương trong hoàn cảnh bị mọi người xa lánh như thế này...
Xung quanh đều trở nên yên lặng, từng người một đều nhìn Mộ Dung Bác trút hơi thở cuối cùng nhưng đôi mắt vẫn không ngừng trợn trừng lên nhìn trời, giờ phút này, trong lòng mọi người đều rất khó nói, ai nấy đều đứng đó lặng im...
Lúc này, một bóng dáng màu đỏ đứng trên cửa Phượng phủ bay đến, hình bóng ấy thoáng qua đã xoay người tiếp đất...