Phượng Cửu bước từ từ lên phía trước đến bên cạnh cha nàng rồi nói bằng giọng mát lạnh ẩn chứa hơi thở huyền lực: “Từ giờ trở đi, cha của ta, Phượng Tiêu gia chủ Phượng gia sẽ tiếp nhận tất cả nước Diệu Nhật, trở thành Quốc chủ mới của nước Diệu Nhật này! Nước Diệu Nhật giờ đây sẽ đổi thành Hoàng triều Phượng Hoàng! Ba ngày sau vào làm chủ Đông Cung!”
Giọng nói trong trẻo của nàng vang vọng trong đêm, truyền ra rõ ràng đến tai của mọi người khiến trong lòng mọi người cùng lúc chấn động, một vài binh tướng và bách tính kích động quá mức lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
“Khấu kiến Quốc chủ! Quốc chủ vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Khấu kiến công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Hoàng triều Phượng Hoàng, nhật nguyệt đồng huy, thiên thu vạn đại...” Từng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, vang vọng khắp cả một vùng trời thành Vân Nguyệt, vang mãi không ngừng.
Những gia tộc kia với một vài người có thế lực nhìn thấy cảnh ấy mà trong lòng cũng vô cùng xúc động. Phượng gia được lòng dân quy thuận, nắm giữ đất nước này cũng chẳng có ai dám phản đối, từ đêm nay, từ giờ phút này trở đi, Diệp Nhật đã không còn nữa mà thay vào đó là một hoàng triều Phượng Hoàng mới tinh xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Phượng Tiêu không dám tin vào mắt mình, nhìn đứa con gái đứng bên cạnh mà kinh ngạc. Tại sao hắn mới xuất hiện mà đã trở thành Quốc chủ rồi? Hơn nữa, Diệu Nhật cũng đổi thành hoàng triều Phượng Hoàng là sao?
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc của cha nàng nhìn, Phượng Cửu chỉ cười rồi nói: “Cha! Cha không cảm thấy việc cha làm Quốc chủ của hoàng triều Phượng Hoàng là chuyện vui nhất hay sao? Nhà không thể một ngày không có chủ, đất nước cũng vậy, không thể một ngày không có vua. Tuy nơi này chỉ là một tiểu quốc cấp chín, nhưng một khi tin tức trong thành Vân Nguyệt này truyền ra thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của các nước khác, chỉ khi cha trở thành Quốc chủ của đất nước này thì mới có thể tiếp tục bảo vệ bách tính ở nơi này, bảo vệ quốc thổ của nơi này.”
“Nhưng...” Ông không muốn làm Quốc chủ gì đó!
“Không nhưng nhị gì cả. Con biết nhất định cha sẽ trở thành một vị Quốc chủ tốt, cũng biết được cha có năng lực có thể nắm giữ bảo vệ tốt cho đất nước này!” Nói đến đây, nàng cười lên duyên dáng, trong mắt tràn đầy ánh hào quang lẫn vẻ vui mừng.
Bây giờ cha là người mạnh của cấp võ hoàng, theo con được biết thì Quốc chủ của các tiểu quốc cấp chín xung quanh đây cũng chẳng có ai có tu vi bằng cha cả, con nghĩ, tin này một khi được truyền ra, biết được cha trở thành Quốc chủ, bọn họ chỉ có thể mang lễ vật đến chúc mừng thôi chứ cũng không dám xâm phạm đến Quốc thổ của hoàng triều Phượng Hoàng ta!”
“Đợi đến khi cha nắm giữ được một thời gian là có thể tham gia đánh giá đất nước rồi, con tin rằng, đẳng cấp của hoàng triều Phượng Hoàng sẽ có thể càng ngày càng đi lên!”
Tiếng nàng vừa dứt thì ánh mắt sáng quắc lên nói: “Cha! Hoàng triều Phượng Hoàng này là của nhà chúng ta, chúng ta nhất định phải bảo vệ nó! Để nó đời đời lớn mạnh!”
Có lẽ là bị lời nói của nàng cảm hóa, có lẽ là bị suy nghĩ của nàng dẫn dắt đến tương lai sau này nên trong mắt Phượng Tiêu lóe lên một tia sáng sắc nhọn rồi trầm giọng nói: “Được! Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ nó! Nơi này sẽ mãi mãi là nhà của chúng ta!”
Tám người La Vũ bị phái đến hoàng cung xử lý chuyện phía sau, Phượng Tiêu ở lại sắp xếp chỉnh đốn lại đám binh tướng, đúng như lời ông nói trước đó, chỉ cần Mộ Dung Bác chết thì những người khác của Mộ Dung gia ông đều không truy cứu đến. nhưng đều trục xuất hết bọn họ ra khỏi thành Vân Nguyệt, để bọn họ đến một thành trấn khác an cư lạc nghiệp ở đó.
Những chuyện bên ngoài Phượng Cửu cũng không nhúng tay vào, sau khi giao cho bọn họ xử lý thì bản thân tự quay về phủ, những chuyện xảy ra đêm này còn thuận lợi hơn cả những gì nàng nghĩ, không cần tốn sức lực lẫn binh mã mà đã có thể giải quyết xong rồi!
Lúc nàng bước vào sân thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong sân, nàng hơi nhăn mày lại...