“Ha ha...”
Một tràng cười to vang lên, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi chậm rãi xuất hiện, hắn mặc một thân hắc y đơn giản, khuôn mặt uy nghiêm thường ngày lúc này nhịn không được lộ ra ý cười, nhất là ánh mắt khi nhìn nữ nhân kia càng mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Tố Tích, bộ dạng ngươi như vậy sẽ hù Tam Nguyên.”
Người vừa nói là Lâm Gia gia chủ, Lâm Bác Hằng, cũng là đại ca của Lâm Tố Tích, đại ca kết bái của Phượng lão gia.
Lâm Bác Hằng mặc dù lớn tuổi hơn Phượng lão gia nhưng dung mạo vẫn bảo trì tại trạng thái tốt nhất, thoạt nhìn không khác nam nhân vừa bước vào độ tuổi trung niên là bao, không thấy một chút dấu hiệu tuổi già, mà hắn thân là Lâm Gia gia chủ, tu vi cũng không hề tầm thường, thời gian trước mới vừa tiến vào nguyên anh tu sĩ.
“Đại ca. “
Nàng bất đắc dĩ quay đầu kêu một tiếng, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, đôi mi thanh t ú nhíu lại, to vẻ buồn chán: “Huynh xem, hắn tránh ta như chuột tránh mèo, làm như muội là sài lang hổ báo không bằng, muội thật sự đáng sợ như vậy sao? “
Vừa nói chuyện vừa đ ưa tay sờ lên mặt mình, đây là lần đầu tiên nàng không tự tin vào dung nhan của mình, thậm chí nàng còn suy nghĩ xem liệu nàng năm đó vì bảo lưu dung nhan mà ăn Trúc Nhan đan là đúng hay sai. Nếu như hiện tại nàng cùng hắn già đi, có phải là hắn sẽ dễ dàng tiếp nhận nàng hơn?
Nhìn muội muội thành ra bộ dạng như vậy, Lâm Bác Hằng tràn ngập thương tiếc, cả nhà bọn họ có 4 huynh đệ nhưng lại chỉ có một muội muội. Không chỉ cha mẹ xem nàng như báu vật mà huynh đệ bốn người bọn họ t ừ nhỏ cũng nâng niu nàng, cưng như trứng hứng như hoa.
Không ngờ năm đó hắn ở bên ngoài mang về một huynh đệ kết nghĩa, kết quả nha đầu này liếc mắt một cái liền muốn gả cho người ta. nhưng khi ấy Tam Nguyên đã thành gia, nương tử đã có con, ai ai cũng đều khuyên nàng, thậm chí mang toàn b ộ tranh họa các nam nhân chưa thành gia đến cho nàng lựa chọn nhưng nàng đã quyết định tâm.
Thấy nàng một lòng với Tam Nguyên, hằn cùng người nhà tụ lại một chỗ tìm tam nguyên thương lượng, bọn hắn không so đo Tam Nguyên là người của Cửu Đẳng Quốc, bọn họ chỉ hy vọng hắn đối tốt với Tố Tích,mong hắn cưới nàng làm vợ.
Ai ngờ nha đầu kia sau khi biết chuyện, trực tiếp cự tuyệt ý định của hắn, hiện tại hắn còn nhớ rõ khi ấy nàng làm bộ mặt nghiêm nghị, nói: “Ta Lâm Tố Tích đúng là yêu Phượng Tam Nguyên, nhưng ta không muốn phá hư hạnh phúc gia đình người khác, ta tuyệt đối không chấp nhận người thứ ba, nếu hắn đã thành thân với phu nhân của hắn, vậy thì ta sẽ chờ. “
Đợi, một chứ “đợi” đó đã để nàng đợi qua bao nhiêu thập niên.
Nàng đứng xa xa nhìn, như nàng nói không đi phá hư hoại gia đình của hắn, không để cho phu nhân của hắn biết có một cô gái si ngốc như nàng chờ đợi. Nàng nhìn hắn, nhìn 2 người bọn hắn thân mật, nhìn con cái bọn hắn trưởng thành, nhìn bọn hắn có cháu chắt…
Mấy thập niên chờ đợi khiến nàng mệt mỏi, vết thương lòng càng chồng chất. Nghe lời khuyên của người nhà, nàng bế quan tu luyện, đem tư niệm kia hóa thành động lực. Ngày đêm tu luyện, không nghe tin tức bên ngoài, cũng không nghĩ về người kia nữa.
Mãi đến khi xuất quan nàng mới biết phu nhân hắn đã mất từ mười mấy năm tr ước. V ì vậy mới xảy ra chuyện…
Nghĩ vậy, Lâm Bác Hằng than nhẹ: “Tố Tích, cứ từ từ, Tam Nguyên hắn biết tấm lòng của ngươi, có thể do áy náy làm hắn không cách nào đối mặt với ngươi thôi, ngươi đã đợi vài thập niên rồi, một chút thời gian này cũng không tính là bao.”