Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

“Trời cũng không còn sớm nữa, ta cảm thấy nàng ta chắc cũng sắp về rồi.” Ảnh Nhất nói, nhìn chủ tử dưới lầu một cái rồi cũng đi xuống theo.

Nghe vậy, Khôi Lang cũng nhìn trời một cái rồi lẩm bẩm: “Chỉ sợ rằng nàng ta ở bên ngoài chơi vui đến mức quên luôn chủ tử vẫn còn đang ở nhà trọ đợi nàng ta rồi.” Trong bụng hắn thầm nghĩ: Hừ! Hai người này như vậy, sao không trực tiếp ở một căn phòng luôn nhỉ? Như vậy thì nếu như Quỷ Y có ra khỏi phòng thì chủ tử cũng là người trước tiên biết được!

Hắn vừa đi xuống lầu, vừa nhìn xung quanh, đến lầu một hắn không đến canh giữ bên chủ tử của hắn mà đi ra bên ngoài đợi để nhìn xem có bóng dáng của Quỷ Y trên đường phố hay không. 

Nóng lòng nhất là lúc đợi người khác, rõ ràng là thời gian không hề dài nhưng cứ khiến cho người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, qua rất lâu, phải đợi một người nhưng mãi vẫn chưa thấy người ấy quay về.


Nhìn thấy chủ tử ngồi bên đó đang đổi thành uống rượu, Khôi Lang vẫy tiểu nhị đến, bảo hắn bưng lên cho chủ tử một vài món đồ nhắm.

Lại tiếp tục đợi ước chừng thời gian nửa nén hương, lúc thấy một bóng người mặc áo hồng xuất hiện trong tầm mắt, Khôi Lang vui mừng kêu lên, trực tiếp quay người hét to với chủ tử ở bên trong: “Chủ tử, Cửu công tử về rồi!” 

Tâm trạng và giọng nói vui mừng đó, còn cả lời nói của hắn khiến cho những người khách đang ngồi ăn uống dưới lầu một của nhà trọ đều quay đầu nhìn với ánh mắt kì lạ, có chút hiếu kì.

Bởi vì cái bộ dạng của hắn giống như đang hét rằng: Chủ tử, phu nhân về rồi. Nhưng trong tiếng hét đó lại là Cửu công tử, một nam tử.

“Chủ tử, Khôi Lang hình như đang đợi chúng ta.” Lãnh Hoa từ xa đã nhìn thấy Khôi Lang ở cửa nhà trọ, có chút bất ngờ khi thấy hắn đang đứng ở đó chờ. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ không phải là hắn chờ bọn họ mà là Diêm chủ đang chờ chủ tử của họ. 

Phượng Cửu lắc lắc vật trong tay, nhịn không được cười nói: “Đoán chừng cái tên kiêu ngạo kia lại đang giận dỗi rồi.”


Nghe thấy những lời đó, hai người Lãnh Hoa và Lãnh Sương đang ở bên cạnh nhìn nhau rồi nở nụ cười.

Đúng vậy, một người lạnh lùng bá đạo như Diêm chủ mà lúc gặp phải chủ tử lại dường như biến thành một người kiểu như, cái gì mà lòng dạ hẹp hòi, cái gì mà kiêu ngạo. Tất cả những thứ đó đều có thể xuất hiện ở trên người của hắn. Khôi Lang nói cũng đúng, chỉ có lúc ở cùng với chủ tử thì chủ tử của hắn mới có thất tình lục dục, mới giống một con người. 

Đi tới trước cửa của nhà trọ, vẫn chưa vào bên trong thì đã nhìn thấy bóng người đó ngồi ở dưới lầu một rồi. Thấy vậy, đôi mắt của Phượng Cửu khẽ động, Khôi Lang ở một bên tiến đến nói nhỏ: “Cửu công tử, ngươi đã về rồi, công tử nhà ta đã chờ ngươi rất lâu đó.”

Phượng Cửu cười cười, nhìn Khôi Lang một cái rồi đi về phía Lăng Mặc Hàn, cười dịu dàng rồi gọi một tiếng: “Đại thúc, ngươi xem ta đem gì về cho ngươi này?” Nàng giơ cái vật trong tay lên, đôi mắt tuyệt đẹp cong cong như áng trăng nhìn người nam nhân đang buồn bực uống rượu kia.


Vừa nghe thấy mang đồ về cho hắn, đôi mắt thâm sâu của Lăng Mặc Hàn bỗng xẹt qua một u quang, gần như không khống chế được mà quay người nhìn về phía người kia. Mặc dù nàng ta mang đồ ăn về cho hắn, nhưng, cứ nghĩ tới việc nàng ta ra ngoài mà không gọi hắn là trong lòng hắn lại tức giận, đi không lí do bởi vậy hắn lại tiếp tục uống rượu. 

“Đại thúc, không phải ngươi đang giận đó chứ?”

Nàng đến bên hắn cúi người xuống, hơi nghiêng đầu cười nhẹ nhàng nhìn hắn, nhìn thấy hắn vẫn xấu xa y như cũ, khuôn mặt tuấn tú như bị một mặt hồ che lấp, liền giải thích: “Ta ra ngoài để làm việc, cái này không, lúc quay về còn cố ý mang đồ về cho người nữa!”

Đang nói chuyện, nàng đặt vật trong tay xuống trước mặt hắn. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận