Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phượng Cửu ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay nâng cằm lên nhìn hắn, cười nhẹ nhàng nói: “Nghe Khôi Lang nói ngươi thích ăn mấy miếng bánh ngọt nhân hạch đào bơ, lúc vừa quay về nhìn thấy một tiệm bánh ngọt thì liền mua về cho ngươi một chút, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Nghe những lời đó, hắn cuối cùng không nhịn được mà nhìn về phía nàng, trong lòng không chịu được mà vui vẻ trở lại, tim đập hân hoan khiến khí băng hàn trên cả người hắn bỗng tiêu tan trong chớp mắt, nhìn Khôi Lang và Nhất Ảnh ở bên cạnh mà líu cả lưỡi.

Cũng biết Quỷ Y chuyên trị luồng khí lạnh tỏa ra trên người của gia chủ nhà hắn, chỉ cần có nàng ta ở đây thì mùa đông cũng biến thành mùa xuân. 

Thấy tinh thần của hắn chuyển biến, quả thực khiến cho bọn họ quá kinh ngạc. Có điều nghĩ lại cũng đúng, ai bảo gia chủ nhà hắn bị Quỷ Y mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo rồi? Chà! Đây chính là vô tình rơi vào lưới tình của Quỷ Y, cam tâm tình nguyện bị quấn lấy.

“Hừm! Đừng cho rằng lấy mấy miếng hạch đào bơ ra là có thể đuổi được ta, nếu như nàng không nói rõ ràng, xem ta làm sao chỉnh đốn nàng!” Rõ ràng là thần sắc vui vẻ khó nén, nhưng vẫn làm ra một khuôn mặt kiêu ngạo, vừa nói vừa mở túi bánh hạch đào bơ rồi kẹp một miếng lên ăn.


Những khách nhân ở lầu một nghe thấy những lời nói của hai người họ, lại nhìn thấy thần sắc của hai người họ thì sắc mặt không khỏi trở lên kì lạ, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hai người họ, cũng không biết là mọi người đang nghĩ gì. 

“Ta vẫn chưa ăn tối! Vừa ăn vừa nói chuyện nhé!” Nàng cười dịu dàng nói, lấy đũa gắp một miếng rau ăn.

Thấy vậy, Lăng Mặc Hàn nhìn Khôi Lang đang bên cạnh nói: “Gọi cho nàng ấy bát cơm, bảo tiểu nhị làm thêm vài món nữa.” Giọng nói vừa dừng, lại chăm chú nhìn thân thể nhỏ bé của nàng nói: “Thêm đồ ăn, thêm một nồi canh hầm nữa.”

“Vâng.” Khôi Lang nhếch miệng cười, vội vàng bắt tiểu nhị mau mang thêm vài món nữa lên, rồi lại tự mình chạy vào nhà bếp bưng ra cho họ một bát cơm tẻ. 

Phượng Cửu vừa ăn, vừa nói: “Ta vừa mới đến chợ đêm, bảo bọn họ nghe ngóng giúp ta một chút thông tin, xem thử đi đâu tìm gia gia, nhưng lại bị một chuyện làm gián đoạn, bằng không ta đã sớm quay về rồi."

Nghe vậy, Lăng Mặc Hàn nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cũng không hẳn là mở miệng. Hắn vốn đã dặn dò Khôi Lang bảo người đi điều tra rồi, chỉ là còn chưa kịp nói với nàng thì nàng đã tự chạy đi rồi.

Nhìn nàng ăn uống vô cùng vui vẻ, hắn bỏ ly rượu xuống, lấy đũa gặp cho nàng một miếng thịt: “Ăn nhiều thịt một chút, nàng quá gầy rồi.” 

Phượng Cửu không để tâm tới hắn, chỉ chú tâm ăn, cảm thấy vẫn là mau chóng ăn xong rồi quay về phòng nghĩ ngơi một chút là tốt nhất, còn nàng không chịu nổi cái ánh mắt nóng hôi hổi đó của hắn.


Vừa ăn cơm xong, nàng vội nói: “Hôm nay mệt cả ngày rồi, đại thúc, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ta về phòng trước, ngày mai lại gặp ha!” Giọng nói vừa ngừng, không đợi hắn nói thêm gì thì nàng đã đi thẳng lên lầu hai.

Nhìn thấy nữ nhân kia giống như một cái bóng chạy trốn, Lăng Hàn Mặc cũng không nói gì chỉ cầm túi bánh hạch đào bơ mà nàng mang về rồi cũng đi lên lầu hai. 

Thấy mấy người bọn họ đều lên rồi, những người khách dưới lầu mới bàn tán.

“Ánh mắt của người nam nhân kia nhìn cậu thiếu niên đó thật kì lạ.”

“Ừm, đó chính là ánh mắt nhìn nữ nhân.” 


“Có điều dáng người của cậu thiếu niên kia cũng thật đẹp.”

“Nhưng thấy quan hệ của hai người không bình thường, các ngươi nói, có phải là đoạn tụ không?”

Ảnh Nhất canh giữ ở sương phòng lầu hai nghe thấy những lời nói dưới lầu thì khóe môi giật một cái, nhìn trời không nói lên lời. 

Sáng sớm hôm sau, khi Kha hội trưởng đích thân mang lễ hậu đến nhà trọ thăm thì được thông báo lại rằng, người ông ấy tìm vừa sáng sớm đã ra ngoài rồi.

Còn mấy người Phượng Cửu, giờ này đã đến ngoài cổng của công hội dược tễ rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận