Ngửi thấy trong làn hương ngào ngạt này còn kèm theo mùi hương khiến tinh thần người ta dao động, Vu lão bỗng chấn động, mở to hai mắt đầy kinh ngạc, trong nháy mắt cả người bỗng đứng lên, nhìn thiếu niên đang khuấy thuốc chầm chậm đó với ánh mắt vô cùng bất ngờ, hai mắt khó tin nhìn chằm chằm vào hỗn hợp dịch dược đó, điều này là không thể bởi dược tính khác nhau thì dịch dược sẽ bị nổ và hỏng.
Làm sao, làm sao có thể!
Sao hắn ta lại làm được? Hòa dịch dược vào như vậy sao không xuất hiện hiện tượng dược tính loại trừ lẫn nhau? Ông ấy có bỏ sót chỗ nào không? Ông ấy, rốt cuộc là vấn đề mà ông ấy không nhìn ra nằm ở đâu?
Cũng giống như Vu lão, ba khảo sư bên cạnh cũng bày ra một gương mặt kinh ngạc. Có điều, thứ khiến bọn họ kinh ngạc không phải là tình trạng dịch dược của Phượng Cửu không xảy ra phản ứng, bởi vì thủ pháp và các bước luyện đan đó không phải là những thứ mà họ có thể hiểu được, họ kinh ngạc chỉ vì ngửi thấy mùi thuốc đó, thật không ngờ thiếu niên này thật sự có thể luyện ra được dược tễ.
Tuy mùi thuốc ngào ngạt bay ra nhưng Phượng Cửu vẫn chưa dừng tay, mà là đang hoàn toàn để tâm đến dịch dược, dùng phương pháp chưng cất tiếp tục lấy ra những tinh chất cuối cùng.
Thời gian dần dần trôi qua, mùi thuốc ngào ngạt trong không khí dần nhạt đi. Rõ ràng không có mùi thuốc ngào ngạt khi trước nữa thay vào đó là mùi hương thoang thoảng nhưng phảng phất sự thuần túy.
Vu lão nhìn thấy Phượng Cửu lấy ra dịch dược đã hình thành từ dụng cụ chưng cất, lại nhìn thấy nàng lôi ra hai bình nhỏ trong suốt từ tay áo rồi bỏ dịch dược màu xanh nhạt vào đó. Thấy vậy Vu lão vội đi đến phía trước đài luyện dược.
“Được rồi, mời kiểm tra!” Nàng rút bình ra mời Vu lão kiểm tra.
Quan sát từ đầu tới cuối, Vu lão biết rất rõ thiếu niên này chính là một dược thánh! Thủ pháp như vậy không thể bắt bẻ, hơn nữa thiếu niên này dường như nắm rõ cả những kiến thức về luyện dược mà ngay cả ông ấy cũng không hiểu. Nhìn bình dịch dược trước mắt, ông ấy thậm chí còn có thể khẳng định dịch dược này đủ sức sánh ngang với linh dược rồi.
Hơn nữa, hắn lại chỉ dùng không đến ba canh giờ để hoàn việc này, tốc độ như vậy quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nén sự kinh ngạc và kích động trong lòng xuống, ông ấy lấy ra một ống nhỏ dịch dược tiến hành so sánh từ màu sắc đến mùi vị, đánh giá từng cái một. Cuối cùng ông nhìn Phượng Cửu giọng nói khó giấu được vẻ kích động hỏi: “Tiểu hữu, xin hỏi dược tễ này có công dụng gì?”
“Bình dịch dược này có thể giúp đột phá tu vi, ta đã cho thêm hai loại dược vật vì vậy ít nhất tu sĩ có tu vi Kim Đan hoặc huyền võ của cấp bậc võ hoàng mới có thể dùng được. Còn về hiệu quả thì phải xem tình hình của người đó, ta cũng không dám chắc.” Nàng nhún vai nói, nhưng nàng biết phân lượng trong dịch dược này là đủ rồi.
Nhìn thấy Vu lão đang cầm bình dịch dược đó hai mắt sáng lên, nhưng đến nửa ngày vẫn không nói lên lời thì ba người bên cạnh không khỏi hỏi: “Vu lão, hắn có đạt tiêu chuẩn không? Tỉ lệ, mùi hương, màu sắc của dược này có đúng không?”
Nghe vậy, Vu lão mới hoàn hồn, ông ấy nhìn Phượng Cửu như thể nhìn thấy một bảo tàng phát sáng vậy, đôi mắt vô cùng phấn khích và kích động: “Tốt tốt! Rất tốt! Dược thánh giống như vị tiểu hữu trẻ tuổi này, đừng nói là chưa từng xuất hiện trong hơn trăm nhà ở cái nước cấp ba này, e rằng cũng chưa từng xuất hiện ở nước cấp hai. Tiểu hữu đúng là thiên tài trời sinh, là thiên tài!”
Nghe vậy, ba vị khảo sư kia trợn tròn mắt, kinh ngạc tới mức cằm sắp rơi xuống đất rồi. Thiếu niên này lại...lại thật sự đạt được cấp bậc dược thánh sao?
Vu lão thấy ba người đó ngây ra liền quát: “Các người còn ngây ra đấy làm cái gì? Mau đi đi, lấy huy hiệu dược thánh lại đây! Lão phu phải đích thân đeo lên cho Phượng lão đệ!”