Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Ánh mắt thâm thúy của Lăng Mặc Hàn hiện lên dáng vẻ đã biết, rõ ràng một gương mặt nguội lạnh nhưng môi mỏng được râu quai hàm che đi nhịn không được lộ ra ý cười, nụ cười kia dần dần mở rộng, không kìm được cong lên, chỉ là râu quai hàm nhiều quá, không ai nhìn thấy.

Khôi Lang và Ảnh Nhất đều trợn tròn mắt, cứ tưởng bọn họ nghe nhầm.

Nàng nói cái gì? Nàng nói nàng trực tiếp từ chối? 

Hai người trợn mắt, trong lúc nhất thời ngay cả lời cũng không nói được, chỉ cảm thấy không thể tin được, thật không thể tin được... Trên đời này lại còn có loại ngốc nghếch có chỗ tốt mà không muốn? Hơn nữa, tên ngốc này lại còn là quỷ y khôn khóe giảo hoạt như hồ ly vậy?


Lời của Phượng Cửu vừa thốt ra, thấy từng sắc mặt không đúng lắm, không khỏi hỏi: “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Lúc này không phải sẽ nói với nàng, thật không hỗ là quỷ y, cũng chỉ có ngươi có được sự quyết đoán đó thôi sao? 

Lúc này không phải sẽ nói với nàng, quỷ y, ta bội phục ngươi quá rồi! Cũng chỉ có ngươi dám từ chối chức vị trưởng lão khách khanh công hội dược tễ thôi sao?

Thấy ánh mắt của bọn họ, dường như... Có chỗ không đúng lắm?

“Quỷ y, ngươi rốt cuộc từ chối đưa dược tễ cho ông ta? Hay là từ chối chức vị trưởng lão khách khanh kia vậy?” Khôi Lang cẩn thận hỏi. 

Phượng Cửu bị bọn họ làm cho cả người đều lo lắng trừng mắt nhìn, gương mặt không biết gì, nói: “Hai cái đều từ chối rồi!” Vừa dứt tiếng thì nhìn thấy Khôi Lang hóa đá, cứng đờ nhìn nàng, nàng không khỏi nhìn về phía Lăng Mặc Hàn đang uống trà.

“Đại thúc, ta làm sai gì sao?”


Lăng Mặc uống một ngụm nước trà, nhìn vẻ mặt không hiểu của nàng, lúc này mới nói: “Trưởng lão khách khanh của công hội dược tễ chỉ có bốn người, ngoài lực đại diện là phi phàm thì trưởng lão khách khanh chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nhưng lại có thể hưởng thụ được các loại phúc lợi của công hội dược tễ và được sự che chở của công hội dược tễ.” 

Hắn phát ra từng tiếng một nhìn người con gái đã có chút sững sờ, bên môi lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa, mỗi năm đều có một khoản tiền cung phụng rất hậu hĩnh cùng với hàng trăm trân phẩm linh dược. Ngoài ra, các hoạt động mọi thể loại mà công hội dược tễ tổ chức đều có thể tự do tham gia, phân hội của mỗi công hội dược tễ ra vào đều phải cống nạp lễ vật, phàm là nơi có phân hội của công hội dược tễ thì trưởng lão khách khanh đều có đủ loại tiện lợi.”

Hắn vuốt vuốt chén trà trong tay, lại nói: “Công hội dược tễ mà nàng đi thi này là tổng công hội tổng dược tễ, chức vị trưởng lão khách khanh có ý nghĩa vô cùng phi thường.” Nói đến đây trong mắt hắn mang theo chế nhạo: “Chỉ là không ngờ, nàng lại có thể không màng danh lợi, trực tiếp cự tuyệt.”

“Tên Vu lão già này! Tên Vu lão già này!” 

Gương mặt Phượng Cửu vô cùng hối hận: “Tên Vu lão già này chỉ nói với ta là có lợi, ta cứ nghĩ rằng chỉ là lợi bình thường thôi… Ai ngờ đâu lợi ích lại lớn như vậy á! Muốn dụ dỗ người ta thì phải nói chuyện lợi ích có cảm xúc chút đi chứ, cái này, cái này cũng không thể trách ta được!”


Nàng căn bản không biết lại có chỗ tốt lớn như vậy! Nếu như biết thì đã sớm đồng ý rồi.

Nghĩ đến đây, nàng đến bên cạnh bàn nhìn Lăng Mặc Hàn, hỏi: “Đại thúc, chàng thấy bây giờ ta về đòi lại chức vị trưởng lão khách khanh này thì sẽ như thế nào?” 

Nhưng, không chờ hắn mở miệng, hai tay nàng vỗ vào mặt bàn, gương mặt quấn quýt hô: “Nhưng như vậy cũng không được! Sự thận trọng của ta thì sao chứ? Sự kiêu ngạo của ta nữa chứ? Sao ta có thể tìm đến cửa đòi trở về chứ? A a a! Đều do cái tên lão họ Vu kia!”

Thấy vậy, Lăng Mặc Hàn buồn cười nhìn nàng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Nếu như nàng đồng ý lấy ta, sẽ tốt hơn nhiều. Nàng có cần suy nghĩ một chút không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận