Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Kha hội trưởng nhìn, quả nhiên là quỷ y nên vội vàng đứng lên đi ra ngoài đón tiếp. Lúc sắp nói ra từ quỷ y thì nghĩ đến lời cha dặn dò, liền thay đổi xưng hô, trên mặt mang theo nụ cười gọi:  “Cửu công tử, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi.”

“Kha hội trưởng?” Phượng Cửu nhíu mày, nhìn vẻ mặt cười hoan nghênh của hắn.

“Biết Cửu công tử ở đây, ta cố ý tới hỏi thăm.” Hắn cười híp cả đôi mắt, nhìn nụ cười thân thiết của hắn trông rất thân cận. 

Nhưng nếu là người thì đều biết, có thể làm đến hội trưởng chợ đêm, há là người gần gũi? Chỉ là đối với những người không giống nhau thì hắn sẽ có thái độ khác nhau mà thôi.

“Từ sáng ta đã ra ngoài rồi, đã để kha hội trưởng chờ lâu rồi!?” Nàng cười cười, người cũng đã đến đây rồi, đương nhiên không thể nào thất lễ được, vì vậy giơ tay mời: “ Kha hội trưởng, mời vào bên trong, đúng lúc từ bên ngoài trở về, chưa ăn cơm trưa, cùng ăn đi!!”

Nghe lời này, lửa giận vì đợi mấy tiếng đồng hồ trong lòng Kha hội trưởng liền mất đi, vừa cười vừa nói: “Ý tốt của Cửu công tử, thực sự là làm ta vô cùng cảm động.” 

Đang nói, thì thấy một nam nhân mặt áo bào màu đen có râu nhiều đi đến, dừng lại bên cạnh Cửu công tử, thấy vậy, hắn liền hỏi: “Không biết vị này là?”


“Hắn là bằng hữu của ta, họ Lăng.” Phượng Cửu cười cười, nhìn Lăng Mặc Hàn, nói: “Vị này chính là Kha hội trưởng của chợ đêm.”

Lăng Mặc Hàn liếc mắt nhìn Kha hội trưởng rồi cất bước đi vào bên trong, ngay cả chào hỏi cũng không chào. 

Tuy là vậy nhưng nét mặt của Kha hội trưởng lại không dám có vẻ không vui. Bởi vì lúc bị nam tử đó nhìn với ánh mắt lợi hại thâm thúy, cả người chớp mắt như bị một khí tức dày đặc lạnh như băng bao phủ, trong lòng hắn giật mình.

Chỉ là một ánh nhìn mà có thể khiến hắn kinh hãi, nam nhân kia, tuyệt đối không phải hạng tầm thường!

“Thật ngại quá, hắn là người như vậy đó.” Phượng Cửu áy náy cười cười. 

“Không sao, không sao.” Kha hội trưởng cười, lúc này mới cùng hắn tiến vào trong.


Lãnh Hoa kêu chưởng quầy chuẩn bị chút rượu và thức ăn đưa lên phòng ở lầu hai, chưởng quầy không dám thờ ơ, vội vàng phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị, trong bụng thì thở phào nhẹ nhõm. Không phải đến để kiếm chuyện là tốt rồi, hắn chỉ sợ khách sạn này bị đập.

Sương phòng lầu hai, ba người Phượng Cửu, Lăng Mặc Hàn cùng với Kha hội trưởng ngồi xuống bàn bên ngoài phòng, rượu và thức ăn chưa được đem lên, Lãnh Hoa ở một bên rót cho mỗi người một lý trà, sau đó yên tĩnh đứng ở một bên. 

“Cửu công tử, đây là lễ vật ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.” Kha hội trưởng ra dấu kêu người đem lễ vật lên.

“Vô công bất thụ lộc, Kha hội trưởng lễ vật này ta làm sao có thể nhận đây!”

Kha hội trưởng cười cười, nói: “Đây chỉ là chút vật nhỏ nổi tiếng của địa phương, cũng không phải là lễ vật quý trọng gì cả, Cửu công tử nể mặt ta mà nhận đi mà!” 

Nói đến như này rồi, nếu Phượng Cửu không nhận thì thật là không nể mặt người ta rồi. Vì vậy, nàng ra hiệu kêu Lãnh Hoa nhận những thứ này, mặt khác nói với Kha hội trưởng: “Vậy thì cảm ơn Kha hội trưởng.”

“Thứ cho ta mạo phạm, thực ra, hôm nay đến đây là ta có chuyện muốn xin giúp đỡ.” Hắn cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ.

Nghe vậy, Phượng Cửu lẳng lặng liếc Lăng Mặc Hàn đang uống trà, nhìn Kha hội trưởng, cười nói: “Kha hội trưởng là hội trưởng chợ đêm, nếu ngay cả Kha hội trưởng đều làm không được, chỉ sợ ta cũng rất khó giúp được gì.” 

Nghe lời này, Kha hội trưởng vội vàng nói: “Không không không, việc này chỉ có Cửu công tử có thể giúp được thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận