Nghe xong lời này, Khôi Lang luôn chờ ở một bên lên tiếng: “Không phải đâu, Cửu công tử, ngươi đừng hiểu lầm, không phải chủ tử ta mang về, mà là nữ nhân đó tự theo về.”
Phượng Cửu hiếu kỳ: “Quen nhau sao?”
Không biết nàng ta là ai mà lại dám ngồi cạnh đại thúc, lá gan cũng đủ lớn.
“Nàng là đạo sư của học viện Tinh Vân, luôn ái mộ chủ tử, nghe nói cũng là thế gia từ quốc gia cấp ba đi ra, không hiểu sao lại luôn quấn lấy chủ tử nhà ta.”
Nói đến đây hắn vội vàng cam đoan: “Nhưng trước giờ chủ tử ta vẫn lạnh lùng với nàng ta, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, nhìn về phía hai người đang uống trà phía dưới, thấy Lăng Mặc Hàn không đuổi nữ nhân kia đi, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Ta sẽ không hiểu lầm đâu.”
Nói xong nàng cười híp mắt đi xuống dưới.
Lăng Mặc Hàn đang uống trà cũng cảm thấy mong đợi, hắn rất muốn biết, nếu nàng nhìn thấy có nữ nhân quấn lấy hắn thì nàng sẽ xử lí thế nào.
Ăn dấm chua sao? Chuyện này có lẽ không có khả năng, nữ nhân như nàng căn bản không biết dấm là thứ gì.
Vui vẻ? Ừ, cũng có thể, có khi còn liều mạng đem hắn bán ra ngoài…
“Mặc Hàn, nhà ta ở ngay đây, ngươi đã tới nơi này thì không bằng sang nhà ta ở đi, làm gì có khách điếm nào thoải mái bằng ở nhà?” Nữ tử nhẹ giọng thì thầm, trong đôi mắt đẹp tỏa ra tia sáng.
Nàng không nghĩ tới nàng tìm Lăng Mặc Hàn lâu như vậy cũng không có tin tức gì, mà đột nhiên lại gặp được ở đây, không phải duyên phận thì là gì.
“Đại thúc, tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?”
Phượng Cửu cười híp mắt, trên mặt tỏ ra vô hại và đơn thuần, nhìn về phía nữ kia, một tay đặt lên vai Lăng Mặc Hàn, khiến cho Lăng Mặc Hàn khẽ giật mình, hơi nghiêng đầu nhìn ngón tay xinh đẹp của nàng.
Nữ tử kia nghe được lời của Phượng Cửu thì rất vui vẻ, nhưng khi thấy người tới là một thiếu niên tuấn mỹ, tay hắn còn đặt lên bả vai của Lăng Mặc Hàn thì trong lòng nàng lại có chút khó chịu.
Nàng biết Lăng Mặc Hàn ghét nhất là bị người khác đụng vào người, đang định quát lớn một tiếng, lại thấy một màn khiến nàng trợn tròn mắt.
“Tỉnh rồi sao? Ngủ có ngon không?” Âm thanh trầm thấp mang theo từ tính vô cùng gợi cảm truyền ra, giống hệt như mỹ tửu khiến người ta say đắm.
Sau khi Lăng Mặc Hàn liếc nhìn bàn tay của Phượng Cửu thì trong lòng hơi ngứa ngáy, vì vậy hắn lập tức đưa tay nắm chặt tay Phượng Cửu, kéo nàng vào trong ngực mình.
Nhìn thấy một màn này, không chỉ có nữ tử kia kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả khách khứa ở lầu một cũng há hốc mồm nhìn Lăng Mặc Hàn.
Hành động này giống như bọn họ đã từng làm rất nhiều lần vậy! Vô cùng thuần thục!
Phượng Cửu trừng to mắt, không ngờ đại thúc này lại vô sỉ như vậy!
Nàng chỉ định trêu đùa hắn một chút, ai ngờ hắn lại tương kế tựu kế với nàng. Như vậy không phải là nàng bị hắn chiếm tiện nghi sao?
Hơn nữa đây chính là lầu một, hắn cứ ôm một nam nhân như vậy, không thèm để ý tới cái nhìn của người xung quanh, định ở đây diễn một màn ân ái hay sao?