“Phương pháp này đối với người khác mà nói là chuyện rất khó, nhưng đối với nàng lại rất dễ dàng.” Hiên Viên Mặc Trạch cười nhạt, nhìn hai người đang đi trên phố, nói: “Người khác nghĩ muốn một lọ dược tễ tăng cấp cứ coi như ra giá trên trời cũng rất khó có được, nhưng nàng lại có thể dễ dàng điều chế ra, vì thế giúp ông ý tăng cấp không khó.”
Ánh mắt của Phượng Cửu lúc này cũng rơi trên người hai người đang đi trên phố, ánh mắt lóe sáng mà giảo hoạt: “So với chuyện này, ta cảm thấy hiện giờ chúng ta đi theo qua đó xem thử sẽ càng thú vị, gia gia cũng nữ nhân đi dạo phố! Cảnh tượng như vậy không thường thấy được đâu.”
Thấy vậy, hắn không nhịn được lắc đầu: “Theo phía sau? Nàng đi đi! Ta không đi đâu.” Hắn không có sở thích theo đuôi người khác, cho dù có cũng chỉ có hứng thú với nàng mà thôi.
“Được, vậy chàng ở lại nhà trọ nghỉ ngơi đi! Ta theo sau bọn họ xem sao.” Nàng lập tức đứng lên, gọi Lãnh Sương và Lãnh Hoa rồi ra khỏi nhà trọ, đi về phía con phố.
Lúc này Phượng lão thái gia trên phố bị Tố Tích lôi kéo, gương mặt già nua ửng đỏ, đi cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: “Tố, Tố Tích, chúng ta muốn đi đâu đây?”
“Không phải huynh nói đi cùng muội ra ngoài dạo phố, mua một số thứ sao?” Tố Tích nói: “Đại ca vừa nói rồi, hai ngày nữa sẽ đưa huynh trở về, có điều huynh đứng quên mình đã nói những gì, nhớ sau khi về bảo người qua đây kết thông gia, đừng vừa đi đã không thấy tin tức đâu.”
“Không, không đâu.” Phượng lão thái gia vội vàng xua tay nói.
Cách đó không xa Phượng Cửu dẫn theo Lãnh Sương và Lãnh Hoa đi theo, vừa đi vừa dừng, khi thì dừng lại nhìn đến sạp hàng nhỏ bên cạnh mua đồ, thực ra là nghiêng tai nghe, nghe trộm hai người phía trước nói chuyện.
Khi nghe thấy Tố Tích cô cô nói sau khi trở về nhớ phải bảo người đến kết thông gia, nàng không khỏi líu lưỡi, gia gia nàng và Tố Tích cô cô phát triển nhanh như vậy? Nói đến cả chuyện cưới xin rồi?
Trong lòng hiếu kỳ, tiếp tục nghe lại nghe thấy một tin khiến nàng không bình tĩnh nổi.
“Huynh phải nhớ kỹ, muội đã là người của huynh rồi, đứng khiến muội đợi quá lâu.”
Phượng lão thái gia vừa nghe thấy, ngay cả tai cũng đỏ, nhỏ giọng nói: “Tố Tích, đang trên phố mà!”
“Trên phố thì làm sao? Muội cũng nói sự thật thôi mà.”
“Phải, phải, ta biết, ta biết.” Ông lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mà ở đây không có người quen, bằng không cái mặt già này cũng không giữ được.
Phượng Cửu cầm cây quạt che đi cái miệng bởi vì kinh ngạc mà đang mở lớn của mình, tiểu cô nương bán quạt nhìn người trước mặt, khiến tiểu cô nương nhà người ta nhìn đến đỏ bừng cả mặt rồi.
“Công, công tử, ngài thích cây quạt này sao?”
Nửa ngày sau Phượng Cửu mới hoàn hồn, trở lại bình thường cười với thiếu nữ kia: “Thích, ta mua cây quạt này.” Một bên ý bảo Lãnh Hoa trả tiền.
Nàng nhìn hai người đang dần đi xa kia, lại không đi theo nữa, chỉ cảm thấy ngày hôm nay biết được hai tin tức quá lớn, tim không chống đỡ nổi nữa, lúc này còn đang đập thình thịch, nàng nhìn thân ảnh của Tố Tích cô cô, không khỏi âm thầm bội phục.
Vị Tố Tích cô cô này không đơn giản? Thật lợi hại! Một chữ “phục” thật to với nàng, quả thật phục nàng, nhanh như vậy đã “giải quyết” được gia gia nàng rồi!
Thấy gia gia nàng như vậy, sau này hai người thành thân, chắc chắn sẽ sợ vợ..
“Chủ tử, họ đi xa rồi.” Lãnh Hoa thấy nàng ngây người, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không đi theo, không theo nữa, ta phải tìm một chỗ bình tĩnh lại đã.” Nàng thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ ngực.
“Bên kia có một quán trà, chủ tử có muốn qua đó ngồi không?” Lãnh Hoa chỉ vào quán trà ở góc phố rồi nhìn nàng.