Tố Tịch nở một nụ cười ôn hòa: “Vậy thì quay về đi! Quay về cùng với Phượng nha đầu, ta ở đây đợi huynh.”
Thấy vậy, Phượng Cửu liền cười nói: “Con vừa mới tới đây mà! Dù gì cũng phải ở lại đây chơi một thời gian chứ, gia gia muốn quay về thì cũng phải chờ thêm mấy ngày nữa mới được.”
Phượng lão thái gia nhìn nàng một cái, cười ngượng ngùng, không mở miệng. Cuối cùng Tố Tích đành cười nói: “Vậy là đương nhiên rồi. Dù sao cũng đến rồi, vậy thì ở lại đây một thời gian đi, phải quay về nhưng cũng không nhất định phải vội vã như vậy.”
“Đúng vậy! Đến rồi thì đi ngắm phong cảnh của thành Tam Giang đi, trong thành khá nhiều điểm vui chơi, đến lúc đó để Tố Tịch dẫn các ngươi đi chơi nhé.” Lâm Bác Hằng nói rồi cười, ông ấy nhìn bọn họ rồi lại nói: “Các ngươi cứ nói chuyện, ta đi sắp xếp phía trước một chút, buổi tối tổ chức tiệc chiêu đãi các các ngươi.”
Sau đó ông ấy lại dặn dò Tố Tích: “Tố Tích, tiếp đón Phượng nha đầu cẩn thận nhé, không được chậm trễ.”
“Đại ca yên tâm, ta biết mà.” Tố Tích cười rồi gật đầu, đợi ông ấy đi khỏi, nàng nhìn Phượng Cửu rồi lại nhìn Hiên Viên Mặc Trạch hỏi: “Không biết phải xưng hô với vị này thế nào?”
“Chàng họ Lăng, là bạn của cháu.” Phượng Cửu cười nói.
“À, Lăng công tử.” Nàng vừa khẽ gật đầu coi như là chào hỏi, vừa hỏi: “Ta dẫn mọi người tới hoa viên đi dạo một chút nhé!”
“Không cần, Tố Tích cô cô. Người và gia gia chắc vẫn chưa ăn sáng? Hai người dùng cơm trước đi, chúng cháu tự đi là được rồi, khi nãy lúc vừa đến đây, cháu có nhìn thấy hoa viên đó rồi nên biết nó ở đâu mà.” Nàng sớm đã nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, đoán chừng hai người họ vẫn chưa ăn.
“Như vậy sao được.” Tố Tích lắc đầu cười.
“Không sao không sao, Phượng nha đầu cũng không phải người ngoài.”
Phượng lão thái gia nói rồi, lại nói với Phượng Cửu: “Phượng nha đầu, cháu đi đi! Đợi gia gia ăn sáng xong thì sẽ qua tìm cháu.” Lúc này tim ông ấy vẫn còn đang đập mạnh, bị sự xuất hiện đột xuất của Phượng Cửu dọa tới mức vẫn chưa hoàn hồn trở lại nên làm gì cũng phải từ từ mới được.
“Vậy cũng được!” Tố Tích bất đắc dĩ, nhưng cũng không để bọn họ tự đi mà gọi một tì nữ dẫn họ đi.
“Gia gia, lát nữa gặp.” Phương Cửu nháy mắt với ông ấy, cười giảo hoạt rồi mới đi cùng với Hiên Viên Mặc Trạch ra ngoài.
Đi một vòng quanh Lâm phủ, ngoài một vài hạ nhân và hậu vệ ra thì bọn họ không thấy bất cứ một người bề dưới nào của Lâm gia. Vì vậy Phượng Cửu có chút nghi ngờ hỏi: “Con cháu của Lâm gia chắc cũng khá nhiều, nhưng sao không nhìn thấy bóng dáng của ai vậy?”
Hiên Viên Mặc Trạch liếc nàng một cái, nhìn thấy gương mặt khó hiểu của nàng liền giải thích cho nàng nghe: “Phàm là con cháu của gia tộc lớn, lớn nhỏ đều phải đưa đến học viện để tu luyện và học tập, mỗi năm cũng chỉ được về hai lần nên nàng không gặp họ cũng là chuyện rất bình thường.”
“Hử? Sao một vài gia tộc ở Phượng Hoàng hoàng triều lại không như vậy nhỉ?” Nàng chớp mắt rồi hỏi.
“Tiểu quốc cấp chín còn chưa đạt được cấp bậc đó, cứ coi như muốn vào học viện thì cũng chưa đủ tư cách. Nhưng bản quân nhớ rằng, cứ ba năm ở đó lại có một lần thi để cho một số người vào học viện mà.”
“Ừ, hình như là như vậy, nhưng cứ cho là tham gia thì phần lớn cũng không tới lượt bọn ta, bởi vì đều bị quét xuống dưới rồi.” Nàng nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi: “Học viện Lục Tinh của Thanh Đằng quốc là bước khởi đầu phải không? Hình như ta từng xem qua tư liệu nói rằng học viện tốt nhất từ Thanh Đằng quốc trở xuống là học viện Lục Tinh rồi.”
“Không sai.” Hắn gật đầu một cái, nhìn nàng với đôi mắt sâu thẳm: “Đợi giải quyết chuyện của gia gia nàng xong, nàng vào học viện Lục Tinh tu luyện đi! Với tư chất của nàng, trong một năm là có thể gia nhập bảng Thiên Kiêu rồi tham gia kì tranh cử của cách học viện khác.”