Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe vậy, Phượng Cửu ngẩn người một chút, cười nói: “Nhìn thấy gia gia có một hồng nhan tri kỉ tốt như Tố Tích cô cô bầu bạn, cháu vui mừng thay cho gia gia. Đợi khi gia gia và Tố Tích cô cô thành hôn xong, có lẽ cháu cũng không ở lại Phượng Hoàng hoàng triều nữa.”

“Không ở lại đó sao? Vậy cháu muốn đi đâu?” Lão thái gia ngần người một chút rồi vội hỏi.

Nàng cười nhẹ nhàng: “Cháu phải đến học viện tu luyện! Ừm, trước tiên là đến học viện Lục Tinh, đến lúc đó ca ca cũng sẽ đi.” 

Nghe thấy là đến học viện thì Phượng lão thái gia mới thở phào: “Đến học viện là việc tốt, học viện có đạo sư chăm nom mọi việc, chúng ta cũng có thể an tâm được.”

Hai ông cháu họ ngồi ở đó nói chuyện đến tận lúc trời tối khi Lâm Bác Hằng chuẩn bị yến tiệc thiết đãi bọn họ thì Phượng Cửu và Hiên Viên Mặc Trạch mới cùng đến. Bọn họ cũng không ở lại thành Tam Giang quá lâu, sau vài ngày đi du ngoạn thì liền chuẩn bị rời đi.


Lâm Bác Hằng và Tố Tích cùng Lâm Thừa Chí tiễn bọn họ ra ngoại thành, lúc nhìn thấy phi thuyền xa hoa thì ba người họ không khỏi kinh ngạc. Không ngờ Phượng Cửu lại có một cái phi thuyền xa hoa như vậy, phải biết rằng, phi thuyền của gia tộc họ cũng không sánh được với loại phi thuyền xa hoa như thế này. 

Loại phi thuyền này, không phải cứ có tiền là có thể mua được. Có lẽ, cái này không phải của Phượng Cửu mà là của nam nhân hắc bào kia.

“Đại ca, Tố Tích, Thừa Chí, mọi người quay về đi! Không cần tiễn nữa.” Phương lão thái gia nói, ánh mắt nhìn Tố Tích rồi lại nói: “Tố Tích, ta không để muội phải đợi ta lâu đâu.”

Tố Tích nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu: “Trên đường cẩn thận, ta chờ huynh quay lại.” 

“Phượng thúc, các vị, lên đường bảo trọng.” Lâm Thừa Chí cười rồi chắp tay hành lễ.

“Ha ha, đệ xem, ta từng nói rằng ta sẽ tiễn đệ về, nhưng hiện tại thì không cần ta tiễn nữa rồi.” Lâm Bác Hằng lắc đầu, nói: “Nếu như trên đường đã có Phượng nha đầu là Lăng công tử bầu bạn với đệ. Vậy thì Tam Nguyên, người huynh này không tiễn nữa, chúng ta ở đây chờ tin của đệ.”

“Ừ.” 

Phượng lão thái gia gật đầu, nhìn Tố Tích một cái rồi lại chắp tay với cha con Lâm Bác Hằng nói: “Vẫn mong đại ca và Thừa Chí chăm sóc cho Tố Tích nhiều một chút, đợi ta quay lại, nhất định sẽ cảm tạ mọi người.”


“Phượng thúc, người an tâm đi! Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho cô cô.” Lâm Thừa Chí cười nói.

Mà Tố Tích cũng chỉ mỉm cười, trên mặt không dấu được niềm hạnh phúc, trong lòng cũng quyến luyến không lỡ. Nếu không phải là không thể được, thì nàng rất muốn cùng quay đến Phượng Hoàng hoàng triều với bọn họ. 

“Đi đi, đi đi! Ngươi còn nán lại thêm nữa là trời sẽ tối đó.” Lâm Bác Hằng cười trêu đùa bọn họ, ý bảo bọn họ nhanh lên phi thuyền đi.

“Lâm gia gia, Lâm thúc, Tố Tích cô cô, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.” Phượng Cửu cười nói, sau khi nhìn bọn họ thêm cái nữa mới xoay người đi lên phi thuyền.

Tuy Phượng lão thái gia lưu luyến không rời nhưng lúc đó cũng đi lên phi thuyền, đợi khi phi thuyền bay lên mới vẫy tay về phía họ, tỏ ý bảo mọi người quay về đi. 

Thấy phi thuyền đã đi xa, biến mất trong bầu trời, Lâm Bác Hằng mới nhìn muội đang bên cạnh, nói: “Tố Tích, chúng ta quay về thôi!”


Lâm Thừa Chí đứng bên cạnh cũng nở nụ cười: “Đúng vậy cô cô, không bao lâu nữa Phượng thúc sẽ quay lại đón người mà.”

Tố Tích cười, khẽ gật đầu rồi mới quay về cũng bọn họ... 

Phượng Hoàng hoàng triều.

Phượng lão thái gia không không có nhà, con gái cũng không có nhà, điều này làm cho vẻ mặt vốn nghiêm túc của Phượng Tiêu càng thêm căng thẳng hơn, từ lúc Phượng Cửu đi tâm trạng của ông ấy lộ rõ là không tốt. Cho đến ngày hôm nay, khi nghe thấy giọng nói vui mừng của Phượng vệ từ bên ngoài vọng vào.

“Chủ tử, lão thái gia và đại tiểu thư đã trở về rồi!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận