Nhìn nụ cười trước mắt này, một câu nói từ tận trong tim, không kìm được mà cứ thế thốt ra.
“Phượng Cửu, lòng ta có nàng.”
Trong lòng Phượng Cửu chợt rung động, quanh quẩn bên tai là câu nói của hắn: Phượng Cửu lòng ta có nàng.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn lặng lặng chăm chú nhìn nàng. Sự thâm sâu tĩnh lặng và dịu dàng trong đôi mắt đó không khỏi khiến nàng rung động. Nàng thu lại nụ cười, đôi mắt rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị của hắn, đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp đáp lại tình cảm của hắn.
“Tình cảm của chàng, tấm lòng của chàng, ta đều cảm nhận được. Chỉ là, trong tim ta có một nút thắt chưa được cởi, trong tình huống này ta không nguyện cũng không muốn nhận tình cảm của chàng. Hơn nữa thân phận và địa vị của chàng không giống người thường, ta cũng không biết cái phần tình cảm này của chàng sẽ giữ được bao lâu? Tình yêu mà chàng dành cho ta có vợt qua được sự thử thách của thời gian và quyền lực hay không?”
“Một khi nữ nhi đã lún sâu vào trong tình cảm thì sẽ toàn tâm toàn ý không cách nào quay đầu lại. Một khi nam nhân nhận được tình cảm rồi, nồng nhiệt có nhưng sẽ dần dần ít đi. Nếu như chàng muốn ta cho chàng một câu trả lời trước lúc chàng sắp đi. Vậy thì câu trả lời của ta là chàng có dám ước hẹn mười năm với ta không?”
Nàng nhìn hắn, lúc này nàng không trốn tránh nữa, không tiếp tục tránh không trả lời cũng không giả bộ hồ đồ mà lưu loát mạch lạc, ngôn từ rõ ràng.
“Sau mười năm, nếu như chàng vẫn trước sau như một, vẫn kiên định như hôm nay, vẫn còn dám nói với ta rằng: Phượng Cửu, trong lòng ta có nàng. Vậy thì ta sẽ gả cho chàng.”
Nghe thấy lời đó tim hắn khẽ rung động, hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi đối với tình cảm của nàng. Nàng sợ sẽ bị tổn thương, nàng sợ sau khi nàng trải lòng mình ra và yêu hắn nhưng hắn lại không vượt qua được sự thử thách của thời gian và quyền lực. Nàng sợ trong ngày dài tháng rộng, tình yêu mà hắn dành cho nàng sẽ bị thời gian và quyền lực ăn mòn tới mức một chút cũng không còn.
Nhìn thấy nàng không tự tin như vậy, nhìn thấy trái tim nàng luôn phải dè trừng như vậy, nhìn thấy nàng không có cảm giác an toàn như vậy, trong lòng hắn tràn đầy xót xa, tràn đầy yêu thương.
Hắn muốn nói với nàng: Sẽ không như vậy, đời này ta chỉ yêu mỗi mình nàng! Cho dù thời gian hay quyền lực cũng không thể làm phai mờ tình yêu ta dành cho nàng.
Nhưng hắn không nói, so với việc nói ra chi bằng dùng thời gian và hành động để chứng minh. Hắn sẽ cho nàng thấy, hắn yêu nàng, đời này không đổi!
“Ước hẹn mười năm, bổn quân đồng ý.” Hắn nhìn nàng rồi nói với nàng bằng thần sắc trịnh trọng mà nghiêm túc.
“Trong mười năm này, chàng không cần tới đây nữa, cứ ở đế quốc đợi ta! Mười năm sau, ta sẽ đến tìm câu trả lời của chàng.” Nàng đứng dậy, váy trắng tóc đen tung bay trong gió. Nàng ngước mắt nhìn hắn đang đứng trước mặt, khôi phục lại thần thái tự tin tà mị vốn có của nàng, giữa hàng mi tràn ra sự tùy ý và đường hoàng.
“Thứ ta tôn sùng chính là tình cảm một đời một kiếp giữa hai người. Trong vòng mười năm này chàng phải giữ thân như ngọc, nếu như để ta biết bên cạnh chàng có nữ nhân khác. Vậy thì không cần đợi đến mười năm, ta sẽ trực tiếp kết thúc không cho chàng thêm một cơ hội nào nữa.”
Nghe thấy những lời nói bá đạo mà kiêu ngào đó, khóe môi của Hiên Viên Mặc Trạch khẽ cong lên, ý cười hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm: “Một mình nàng đủ khiến bản quân khổ rồi, bổn quân nào còn dám trêu chọc ai khác nữa?”
Nhìn thấy hắn quay lưng về phía mặt trời, chân mày khẽ cau lại, đôi mắt đen sâu thẳm thần bí đang chăm chú nhìn nàng. Môi mỏng khiêu gợi khẽ cong lên thành một đường cung, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Trong giờ phút đó, nàng chỉ cảm thấy mị lực của nam nhân trước mắt đang bùng nổ nên không kìm chế được mà nhón chân lên, một tay ôm lấy cổ hắn kéo xuống, trước sự kinh ngạc của hắn, hôn lên đôi môi mỏng khiêu gợi kia...